Lưu Trường đợi Phàn Khoái rời đi, sải bước tới, thấy Phàn Khanh nấp sau cây, Phàn Khanh thẹn đỏ mặt, dẫm chân:" Sao a phụ nhìn thấy muội
""Chắc là muội thơm quá
" Lưu Trường hít hít:Phàn Khanh lại càng hoảng loạn, ấp a ấp úng, không nói ra lời
"Muội đeo mấy túi thơm đấy, làm mũi ta ngưa ngứa, muội không tắm à?"Phàn Khanh tức thì nổi giận:" Huynh nói cái gì?"Lại hơn một năm nữa rồi, Phàn Khanh đã thành một đại cô nương, vóc dáng thêm tha thướt, dung mạo cũng ngày một ưu tú, vị thiếu nữ mười phần, đâu còn bóc dáng nha đầu gầy gò như cá khô năm xưa
Lưu Trường ngồi xuống cạnh nàng, kể phiền não của mình:" Muội không biết, ta còn dương dương tự đắc vì chiến tích của mình, kết quả đám ca ca của ta vì ta mà thiếu chút nữa xảy ra chuyện
Ta suy nghĩ quá ít, kinh nghiệm quá ít
""Giờ ta nghĩ, phát động một cuộc chiến rốt cuộc có đúng không, nhiều người chết lắm rồi
"Khi Lưu Trường ở bên Phàn Khanh, y không bốc phét, cũng không nói những lời khách khí, y luôn nói những lời trong lòng không dám nói với ai, bao gồm phiền não, băn khoăn của mình
Phàn Khanh thì chăm chú lắng nghe, đôi mắt gần như khắc trên người Lưu Trường, chẳng nhúc nhích
"Muội thấy sao?" Lưu Trường quay sang:Phàn Khanh di chuyển ánh mắt mình sang chỗ khác:" Muội thấy huynh làm đúng, nếu không đánh trận, sẽ càng có nhiều người bị Hung Nô giết
Bây giờ hi sinh là để bảo vệ nhiều bách tính hơn
""Muội nói thế làm ta dễ chịu hơn rồi, ta luôn thích đánh trận, thấy cưỡi ngựa rong ruổi chiến trường rất oai, nhưng mà trên đường đi, nhiều huynh đệ đã chết
Ta dẫn theo hơn một nghìn, giờ còn lại chưa tới bảy trăm, lại còn rất nhiều huynh đệ bị thương
Ôi, đánh trận không phải chuyện tốt
" Lưu Trường lẩm bẩm:" Ta không thích đánh trận nữa
Nhưng sẽ vẫn phải đánh thôi
"Phàn Khanh đột nhiên thu hẹp khoảng cách, dựa đầu vào cánh tay Lưu Trường, nàng cũng muốn dựa vào vai Lưu Trường lắm, nhưng y cao quá, dựa không tới
Phàn Khanh dù sao cũng là nữ nhi của Phàn Khoái, nàng cao hơn Tào Xu rất nhiều, nhưng ở bên Lưu Trường, nàng vẫn rất nhỏ
Cảm thụ thân thể Phàn Khanh dựa vào, Lưu Trưởng chỉ hơi giật mình, rồi không nói thêm nữa
Hai người cứ thế yên tĩnh ngồi bên nhau, rất bình yên, nếu được Phàn Khanh mong họ cứ ngồi thế tới mãi mãi
"Ta phải về rồi, mai còn phải đi thái học
"Sau khi Lưu Trường đi, Phàn Khanh cũng về phòng mình, nàng bần thần ngồi trên giường, ngay cả a mẫu vào cũng không biết
Lữ Tu thấy nữ nhi có tâm sự nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh:" Khanh!"Phàn Khanh bừng tỉnh quay đầu sang, khóe mắt có giọt nước rơi xuống
Lữ Tu ôm nữ nhi vào lòng, Phàn Khanh rốt cuộc không nhịn được khóc thất thanh:" A mẫu, có phải con ngốc lắm, xấu lắm không?"Lữ Tu thở dài:" Sao thế được, có bao nhiêu người tới tìm ta, muốn cưới con đấy
""Vậy vì sao huynh ấy không thích con?""Sao lại không thích con, chỉ là Trường không nhận ra thôi, các con từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nó có không biết rốt cuộc có thích con không là bình thường
" Thấy nữ nhi vẫn khóc, Lữ Tu nghiêm túc nói:" Con đừng khóc, ta dạy con cách này, đảm bảo khiến Trường thổ lộ với con
"Phàn Khanh lau vết nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn Lữ Tu:" A mẫu lừa con
""Không đâu
Lại đây, con nghe ta nói
"Khi Lữ Tu quay về phòng ngủ thì Phàn Khoái đang đợi bà
"Thế nào?"Lữ Tu không đáp mà chỉ ngồi xuống bên cạnh, có chút hờn giận:" Chàng thực sự muốn nữ nhi của chúng ta đi làm thiếp à?"Phàn Khoái bật cười:" Ta chẳng qua xuất thân đồ tể, nàng cũng chỉ phú hộ mà thôi, hà tất phải để ý những thứ không mồm đám hủ nho? Trường là người trọng tình cảm, nó tuyệt đối sẽ không bạc đãi Khanh, có nó chiếu cố, bọn chúng đều sẽ sống tốt
""Thiếp không hiểu, chàng sao lại vội gả Khanh đi như thế, thậm chí chấp nhận làm thiếp
""Chúng ta đều già rồi, kiếm nơi chốn cho Khanh cũng tốt
"Lữ Tu không nói gì nữa, hai người chuẩn bị nghỉ ngơi
Trong đêm, mồ hôi trên trán Phàn Khoái không ngừng chảy ra, toàn thân khẽ run run, ông ta nghiến chặt răng, mắt trợn tròn, chịu đựng cơn đau dữ dội dành vò, vị mãnh tướng luyện bằng sắt ấy từ đầu tới cuối không phát ra một tiếng kêu nào
Hôm sau, Lưu Trường từ sáng sớm đã tới thái học
Đối với thái học mà nói, Lưu Trường chắc chắn là nhân vật học quen tai, dù sao Phù Khâu Bá phụ trách thái học suốt ngày tán dương Đường vương với học sinh, lấy sự tích Đường vương ra cổ vũ họ
Thậm chí còn nói ra lời kiểu "Hiền nhân thiên hạ, phải như Đường vương
"Thái độ của Phù Khâu Bá như thế khiến nhiều người khinh bỉ ông ta, cả Thúc Tôn Thông cũng không tâng bốc lộ liễu như vậy
Phù Khâu Bá rất khác Thúc Tôn Thông, con người ông rất cương, lúc đi bái kiến Cao hoàng đế cũng dám nói thẳng, không sợ gì cả, dám chống lại cả Cao hoàng đế
Vì thế Cao hoàng đế mới dùng Thúc Tôn Thông chứ không dùng ông, ông liền tới nước Sở
Ngay cả đối diện với Lữ hậu, ông ta cũng dám nói lời không ai dám, ví như ông ta bái kiến thái hậu vào ngày đầu gặp Lưu Trường, đã nói:" Thiên tử ôn hòa hiểu lễ, cái lo là nạn cường thần, nay thái hậu tọa trấn lưỡng cung, quần thần không có ai dám khi quân, sao không để bệ hạ lo việc
"Lữ hậu đắn đo mãi rồi buông quyền cho thiên tử
Phù Khâu Bá biết tin Đường vương sắp tới liền dẫn người nghênh đón, Lưu Trường thích ông già này lắm, vội vàng tới bái kiến, hai người nhiệt tình hàn huyên, tán dương lẫn nhau
Phù Khâu Bá dẫn Lưu Trường tham quan thái học:" Trước đó đại vương chỉnh đốn thái học làm thái học đổi mời hoàn toàn, đã bồi dưỡng ra không ít quan lại giỏi
Phương diện nào cũng có chế độ, không tản mạn như trước kia, con nhà quyền quý cũng không dám xem thường nữa
""Việc làm này của đại vương đúng là tạo phúc cho xã tắc, học tử toàn bộ thái học phải bái tạ ơn đức của đại vương
""Ha ha ha, Phù Khâu công quá khen rồi
" Lưu Trường khiếm tốn nói:Khi hai người họ đi quanh, đám thái học sinh đều kinh ngạc nhìn Lưu Trường, kéo nhau ra ngó nghiêng
"Học tử thái học đều là người trẻ tuổi ưu tú nhất của Đại Hán ta, quả nhân lần này thảo phạt Hung Nô, thu phục đất Hà Nam, chuẩn bị lập quận huyện cần rất nhiều quan lại
""Thái học chức trách trọng đại, hi vọng có thể đưa tới nước Đường nhiều quan lại, dùng để quản lý những nơi mới quý hóa này
Tuy những nơi đó hẻo lánh, nhưng chuyện giáo hóa là công đức lớn
"Mục đích Lưu Trường tới thái học rất đơn giản, xin quan, Phù Khâu Bá tức thì tiến cử với họ mấy học tử không tệ, Lưu Trường tiếp kiến họ, hàn huyên rất lâu
Cuối cùng Lưu Trường trước khi đi nắm chặt tay Phù Khâu Bá:" Xin Phù Khâu công giúp nước Đường, nước Đường từ trên xuống dưới sẽ không quên ơn đức ngài
""Đại vương yên tâm đi, nước Đường là rào chắn thiên hạ, thần sao có thể không giúp
"Lưu Trường đã quyết định lên đường, trước tiên y về hoàng cung cáo biệt a mẫu, Lữ hậu chẳng để ý, phất tay bảo y đi cho mau
Lưu Trường bế Tiểu Lưu An, thơm rất nhiều cái:" Khi ta không có nhà, phải chiếu cố đại mẫu con cho tốt, không được làm đại mẫu giận, phải nghe lời
""Mẫu!" Lưu An chỉ kêu:"Gọi phụ
""Mẫu!""Phụ!""Mẫu!Thằng bé này cứng đầu hơn Lưu Trường tốn nửa ngày trời không làm nó gọi được tiếng phụ
Lưu Trường cáo biệt người thân, tới cổng thành chuẩn bị về nước, Lữ Thích Chi đùng đùng nổi giận đuổi theo
"Cữu phụ!" Lưu Trường ngạc nhiên xuống xe bái kiến:Lữ Thích Chi giận lắm, chống quải trượng chất vấn:" Vì sao không tới trộm dê nhà ta, chẳng lẽ tới nước Đường rồi liền coi thường cữu phụ này?"Lưu Trường dở khóc dở cười giải thích:" Cữu phụ, cháu thảo phạt Hung Nô, ăn dê nửa năm, không phải cố ý
""Ta mặc kệ, người đâu
"Lữ Thích Chi hạ lệnh, tức thì có gia nhân mang dê tới trước mặt Lưu Trường, Lữ Thích Chi định nói chợt ho một tràng dài mới nói tiếp được:" Mang về ăn đi, lần sau tới Trường An, không được không tới trộm dê nhà ta
"Lưu Trường vội bái tạ, nhận dê rồi cung kính tiễn cữu phụ đi, lúc chuẩn bị lên đường thì Phàn Khanh tới, làu bàu tới trước mặt nàng:" Muội tới đưa gì thế?""Đưa tin
""Nói đi
""Tháng sau muội thành gia rồi, huynh có thể tham gia
""Cái gì!??" Lưu Trường mắt mở to, miệng hét lớn