"Sư phụ đừng nói thế, trước đó nhị ca ta vui vầy với hai mỹ nhân mà không đi nổi
Quả nhân nghe nói sư phụ mỗi ngày sủng hạnh không chỉ hai người, vậy mà sư phụ vẫn khỏe phây phây thế này, quả nhân cũng không bằng
Sư phụ nói thật đi, có phải sư phụ có có kỹ xảo độc đáo gì không?" Lưu Trường nhắc tới chuyện này cũng, hết sức tò mò:" Bình thường sư phụ ăn gì?""Thần bình thường ăn
Khụ, khụ, thần ăn gì không quan trọng, quan trọng là bách tính nước Đường ăn gì cơ
"Trương Thương lời lẽ đanh thép mắng:" Đại vương là quốc quân, chuyện phải lo là bách tính ăn đủ no không, mặc đủ che người không? Nay chiến sự kết thúc, tích lũy bao năm của nước Đường không còn gì, là lúc yên tâm khôi phục quốc lực, phát triển dân sinh, xin đại vương đặt tâm tư vào chuyện quốc gia
"Lưu Trường hết cách với vị lão sư này, ngài nói nghe hay thật đấy
"Đương nhiên là thế, quả nhân nghĩ rồi, đem quân thủ biên tới quận Sóc Phương, để họ ở đó khai khẩn đất đai, xây dựng thành trì
Người Hồ ở núi Tiên Ti chẳng phải bị Hung Nô cướp đất rồi sao, để tộc nhân của họ tới Sóc Phương định cư đi, cổ vũ bách tính di cư tới, nơi đó có nhiều đất tốt, thích hợp canh tác
""Lần này thu hoạch rất nhiều gia súc từ Hung Nô, có thể đem đổi vật tư, lương thực, nông cụ với các nước
""Đối với bách tính trong nước, trước tiên miễn thuế má cho họ một thời gian đi, dù sao chúng ta không định đánh trận gì nữa
Phải rồi, thượng phương nên mở rộng, ta có rất nhiều ý tưởng, để thượng phương toàn lực phát minh
"Trương Thương nghe rất chăm chú, không hề xen lời
Lưu Trường quả thật có rất nhiều suy nghĩ, y chỉ lười làm thôi:" Trị quốc quan trọng nhất là nhân tài, hiện quốc học quá ít, phải xây thêm quốc học ở các nơi trên nước Đường, đừng chỉ làm một cái
Phía thái học sẽ đưa tới không ít quan lại, để Vương tướng đón họ
Còn cả chương trình học, quả nhân quyết định thay đổi
"Hai sư đồ trò chuyện dần nghiêm túc hơn
"Sư phụ, những chuyện này đều phải làm phiền người lo liệu, luận đánh trận, ở nước Đường không ai là đối thủ của quả nhân
Nhưng luận trị quốc, cả thiên hạ cũng không ai là bì được sư phụ
A phụ từng nói, nếu quân vương việc gì cũng tự mình làm, vậy cần quần thần làm gì nữa
""Đại vương, làm quân vương có thể không hiểu trị quốc, nhưng phải biết dùng nhân tài trị quốc
""Quả nhân dùng hiền tài là sư phụ đó thôi
""Đại vương nói có lý, nhưng mà không thể vứt mọi chuyện cho thần, sau đó chạy đi chơi được, thế thì quá đáng rồi
"Trong Đại Tuyên Thất Điện, Lưu Trường tiếp kiến Hàn Tín, Hàn Tín tới bái biệt
" Sư phụ, hay là người ở lại đi, dù sao thì a mẫu cũng thả sư phụ ra rồi, cứ ở lại luôn, để đám Quán Anh về là được
""Ta ở lại nước Đường làm gì?""Thao luyện quân đội, thông soái đại quân!""Thao luyện quân đội thì có thể giao cho Lý Tả Xa, thống soái đại quân thì không cần, trong thời gian ngắn sẽ không có chiến sự nữa đâu
" Hàn Tín bình thản nói:" Vẫn về Trường An thì hơn, ở Thái học không phải là không có việc gì để làm
"Lưu Trường tiếc lắm:" Khó khăn lắm quả nhân mới đưa được sư phụ ra, vì sao lại muốn về?""Ở đâu cũng thế
" Hàn Tín đứng dậy, dặn dò:" Hai nước chiến tranh, không chỉ nằm ở tướng lĩnh, mà do quốc lực quyết định
Ta đi rồi, ngươi đừng chỉ biết nghĩ tới chơi, trị quốc cho tốt
Chuyện trong triều, nếu đã giao cho các đại thần làm thì đừng tùy tiện can thiệp, nước Đường không chịu nổi nội loạn đâu
""Sư phụ, quân thường bị trong tay quả nhân, triều thần là tâm phúc của quả nhân, ai dám làm loạn
Có Trương tướng, nước Đường từ trên xuống dưới trật tự đâu ra đó, không loạn được đâu
""Ngươi không sợ người Đường chỉ biết tới Trương tướng mà không biết có vương à?""Ầy, so với tạo phản thì Trương tướng thích quả phụ hơn
""Ta không nói họ sẽ mưu phản, ta biết ngươi không thích chính vụ, có thể giao quyền cho đại thần, nhưng ngươi phải để họ biết, ngươi biết việc họ làm, nếu không họ sẽ lừa gạt ngươi
Dù là đám xá nhân của ngươi cũng mang tâm tư khác nhâu, huống hồ nhiều đại thần như thế chứ
"Lưu Trường nhếch miệng người:" Sư phụ có biết tới Tú Y không?"Hàn Tín cuối cùng vẫn đi, đám tướng quân Quán Anh theo ông ta, Lưu Trường đích thân tiễn biệt tướng sĩ Bắc quân, tiếp đó là các tướng lĩnh khác cũng bắt đầu trở về
Lý Tả Xa đã về tới Tấn Dương, Chu Bột cũng chuẩn bị về Triệu, đúng lúc này có một hắc y nhân thần bí tới Tấn Dương
Người này lẫn trong thân tín, không lộ diện, che giấu tới vương cung
Lưu Trường vui vẻ đi lên đón:" Ca!"Người chính là Yên vương Lưu Tị
Theo quy củ mà nói, chư hầu vương không được tự ý rời đất phong của mình, càng khỏi phải nói là tới vương cung một chư hầu vương khác
Nhưng Lưu Tị giống Lưu Trường, đều không giữ quy củ lắm
"Ca, sao lại tự mình tới, ta còn định đi bái phỏng huynh
""Ta tới để bái tạ đại vương
" Lưu Tị đắc ý nói:" Cuộc chiến này nước Yên thu hoạch rất lớn, đều nhờ ân đức của đại vương cho mượn lương thảo quân giới, còn phái sĩ tốt tới trợ giúp! Ân tình này phải bái tạ trước mặt mới được
"Dễ dàng nhìn ra Lưu Tị hết sức vui vẻ, trong cuộc chiến này nước Yên ít thiệt hại nhất, nước Đường hao phí lượng lớn tiền tài nhân lực, trả cái giá cực đắt, nước Triệu càng toàn quân bị diệt, cả Bắc quân cũng bị Mạo Đốn giết thảm
Chỉ có Yên vương, suốt cuộc chiến gần như không tiếp xúc với địch
Lưu Tị giống Lưu Trường, hắn đánh phá các bộ lạc, khoét rỗng hậu phương Hung Nô, lại còn được người Ô Hoàn, người Phù Dư quy thuận, thế lực đã quay lại khu bán đảo
Kiếm nhiều nhất là bọn họ
Trong lòng Lưu Tị cũng hiểu, nước Yên sở dĩ có thu hoạch này là nhờ Lưu Trường, Lưu Tị xưa nay gần gũi Lưu Trường, khinh thường các chư hầu vương khác
Hai huynh đệ ngồi cùng nhau ăn thịt uống rượu, nói chuyện chiến trường
Lưu Tị tuy không vũ dũng được như Lưu Trường, nhưng trong tông thất không ai hơn được hắn, hắn giỏi kỵ xạ, có sức mạnh, cũng là một viên hổ tướng
Năng lực trị quốc của Lưu Tị không kém, nước Yên trong tay hắn hơn thời Lư Quán vô số lần
Khiếm khuyết duy nhất của hắn là không nghe lời khuyên của kẻ khác
Lưu Trường dù nóng tính, nhưng nghe lọt tai lời khuyên của người khác, tuy lời khuyên của người ta cuối cùng biến thành do ngài ấy tự nghĩ ra
Còn Lưu Tị hoàn toàn không để ý tới quần thần nghĩ gì
Lần này hắn tới Tấn Dương cũng không chỉ vì đáp tạ Lưu Trường:" Đại vương, nay người Ô Hoàn và Phù Dư đều không dám đối địch với nước Yên nữa, ta muốn phái người thu phục đất Liêu Đông, ngoài Liêu Đông chính là dư nghiệt nước Yên năm xưa
""Ngày xưa Tần xuất chinh nước Yên, nước Yên diệt vong, người nước Yên Vệ Mãn dẫn hơn nghìn người chạy vào Triều Tiên, chiếm cứ Hiểm Thành tự lập, xưng là vương
Bọn chúng ở ngoài Liêu Đông
Quả nhân là Yên vương, Vệ Mãn hắn sao dám xưng vương chứ?"Lưu Trường nhìn hắn:" Huynh trưởng muốn thu phục Liêu Đông, nhưng mà nước Đường ta hao hết lương thảo, sĩ tốt mỏi mệt, sở không giúp được gì?""Đại vương, ta không cần nước Đường giúp, nước Yên có đủ lương thảo, sĩ tốt, chỉ là nước Yên không có tướng lĩnh, quả nhân muốn tự mình xuất chinh, lại không thể không xử trí quốc sự
Bởi thế muốn mượn đại vương một tướng lĩnh để thu phục Liêu Đông!""Mượn tướng à? Được, huynh nói đi, huynh muốn mượn ai?""Chu Bột!""Được, quả nhân sẽ hạ lệnh
Hả, Chu Bột à??" Lưu Trường ngớ người:" Ông ấy là quốc tướng nước Triệu, đâu phải bộ hạ của ta, huynh muốn mượn ông ấy thì đi tìm Triệu vương, sao lại tìm quả nhân?"Lưu Trị cười:" Ai chẳng biết phương bắc hiện nay do đại vương làm chủ, Yên Triệu chỉ là vây cánh, Triệu quốc tướng cũng là tướng của đại vương
"Lưu Trường gãi đầu:" Huynh trưởng, ta và Như Ý cũng thân cận, nếu nói mượn, hắn sẽ không keo kiệt, chỉ là nước Triệu bị đánh cho toàn quân chết sạch, Chu Bột lại là quốc tướng của họ, lúc này đưa quốc tướng đi, nước Triệu phải làm sao?""Đại vương, Chu Bột thiện chiến chứ không giỏi triều chính, ta không làm khó đại vương, ta không thân với Triệu vương lắm, nếu đại vương viết một phong thư để ta gặp mặt Triệu vương, chuyện khác ta sẽ tự đàm phán với Triệu vương, cũng mượn miễn phí, có bồi thường
""Mở mang bờ cõi là chuyện lớn
Được, quả nhân sẽ viết một phong thư, chuyện khác thì phải xem Triệu vương có đồng ý không
"Lưu Tị bái tạ mãi, đem lễ vật mang theo hiến cho Lưu Trường, hắn hoàn toàn coi Lưu Trường là bá chủ chư hầu, giống trước kia nước nhỏ quy phục nước lớn
Điều này làm Lưu Trường không biết phải làm sao, tuy làm thế là không đúng, nhưng cảm giác không tệ