Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 373 - Chương 373: Đại Hán Toàn Hiền Vương

Chương 373: Đại Hán toàn hiền vương

Ngày thứ hai Lưu Trường về Tấn Dương, mặc dù trải qua một đêm yến tiệc, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn, y vẫn vội vàng gọi thái sử Tư Mã Hỉ tới

Tư Mã Hỉ cung kính đứng ở bên, không biết vì sao Lưu Trường gọi mình

Lưu Trường cười rất ôn hòa rồi mới nói:" Thái sử à, lần này quả nhân xuất chinh, thu hoạch rất lớn, trải qua rất nhiều, khanh là thái sử, phải chăng nên ghi lại?""Đại vương, đó là điều tất nhiên ạ

""Vậy vì sao khanh không tới hỏi quả nhân, quả nhân có rất nhiều chuyện muốn kể cho khanh

"Tư Mã Hỉ bấy giờ mới nói:" Đại vương, thực ra thần bắt đầu ghi chép rồi, hỏi từ miệng các tướng lĩnh xuất chinh như Quý Bố, còn những người khác làm chứng

Chuyện đại vương xuất chinh đã được ghi kha khá rồi

""Hả? Quý Bố thì hiểu cái gì chứ? Khanh nên tới hỏi quả nhân ấy

"Tư Mã Hỉ nghiêm mặt, không đáp

Lưu Trường lại cấp thiết hỏi:" Có thể cho quả nhân xem khanh viết cái gì không?""Không được

""Vậy thì khanh phải ghi chép có kỹ, quả nhân lấy đầu cường địch, thiếu chút nữa giết Mạo Đốn, không ai chống nổi, những cái này phải ghi chép nhé

""Thần biết

""Đúng rồi, trước kia quả nhân phát minh ra rất nhiều thứ, hiện giờ tất cả thứ thượng phương nước Đường làm ra, kỳ thực đều là do quả nhân thiết kế

""Thần biết

""Còn nữa, quả nhân từng cùng thiên tử vi hành, trừng trị kẻ xấu địa phương, rất có uy danh

""Thần biết

"Lưu Trường hỏi cái gì người ta cũng biết, chẳng còn chỗ cho y kể nữa, nổi giận vỗ bàn:" Vậy có cái gì ngươi không biết sao?"Tư Mã Hỉ lập tức hỏi:" Đại vương, còn có một chuyện thần thực sự không biết

Thần đã hỏi rất nhiều người, mỗi người đều viết khác nhau, xin hỏi đại vương Khoái Thông người Tề, rốt cuộc vì sao chết? Đại vương sao lại giết hắn, giết thế nào?""À, Khoái Thông à?" Lưu Trường gật gù, lườm ông ta một cái, giọng lạnh nhạt:" Hắn viết sách cho ta, ngôn từ có ý hạ thấp, không viết đúng sự thực nên bị giết

"Nước Ngô cũng bày tiệc, chỉ là không được phong phú thịnh soạn như ở nước Đường

"Đại vương!!"Ông già thấp bé cúi người bái lạy, Lưu Hằng đứng trước mặt ông ta cười đỡ lên, không để ông ta hành lễ:" Chúng ta đều là vương Đại Hán, cần gì như thế?""Không có đại vương, nước ta bị xóa bỏ rồi, đại vương không khinh bọn ta là man di, toàn lực giúp đỡ, đại ân đại đức, cả đời không quên

"Ông già kia lại lạy lần nữa, Lưu Hằng lại đỡ ông ta lên, thân thiết nói:" Đại vương chớ nói thế, ta nghe nói đại vương chính là hậu đại của Việt vương năm xưa, sao lại có thể là man di? Huống hồ trong mắt ta, người làm theo lề lối Hoa Hạ, có tiết tháo, đều là con dân Đại Hán

Nếu có khó khăn gì, xin ngài cứ nói

"Lúc này người đang tham bái Lưu Hằng chính là Mân Việt vương, Mân Việt nằm kẹp giữa nước Ngô và Nam Việt, bởi vì đất đai cằn cỗi, gần như không có nhân khẩu gì

Năm xưa Lưu Bang sở dĩ phong Mân Việt vương, chẳng qua là làm vùng đệm với Nam Việt mà thôi, lấy di chống di

Mân Việt vương lau nước mắt, chân thành nói:" Trước đó đại vương tới, tặng lương thực vật tư, phái người giáo hóa, dạy cách canh tác

Quần thần đều cho rằng đại vương có ý khác, ta cũng thế

Sau đó đại vương lại giúp thảo phạt tặc khấu, quần thần lại cho rằng ngài thừa cơ đoạt vương vị, nhưng ngài bình định tặc khấu xong chưa cáo từ đã đi, bọn ta áy náy lắm

""Lần này thiên tai lớn, Mân Việt mùa màng mất trắng, triều đình đang đại chiến với Hung Nô không để ý tới

Đại vương lại dùng lương thực nước Ngô cứu tế

"Mân Việt vương rưng rưng nước mắt nhìn Lưu Hằng, đột nhiên rất nghiêm túc nói:" Đại vương, ta không có tài năng gì, chỉ nhờ ân đức của Cao hoàng đế mới được làm Mân Việt vương

Nhưng dưới sự quản lý của ta, bách tính Mân Viên không ngừng gặp khổ nạn, đó là lỗi của ta, đa nguyện tấu lên thiên tử, xóa nước Mân Việt làm một quận của đại vương, xin đại vương tiếp nhận

"Lưu Hằng tức giận nói:" Chẳng lẽ quả nhân giúp Mân Việt là vì đoạt vương vị của ngài sao? Ngô và Việt là nước huynh đệ, quả nhân giúp là vì nhân nghĩa, không có mưu đồ gì, ngài còn nói thế, quả nhân không tới Mân Việt nữa

""Đại vương, lão phu nói lời đáy lòng

""Ngài đừng nói nữa, quả nhân có thể phái quan lại tới nghe theo mệnh lệnh của ngài, nhưng đừng nói lời như vậy, ta không phải người hám lợi, càng không phải người ném đá xuống giếng

"Mân Việt vương nhìn vị Ngô vương trẻ này nói không nên lời, mấy đại thần Mân Việt ở bên đi tới, áy náy nói:" Trước đó trách nhầm ngài, khuyên đại vương đề phòng ngài

Đó là lỗi của bọn thần, xin ngài trị tội

"Lưu Hằng cười:" Các vị đều vì quân vương của mình mà hiến kế, có gì sai chứ? Quả nhân chuyên môn bày tiệc, mời theo quả nhân

"Gọi là tiệc thực ra đồ ăn rất đơn giản, không có quá nhiều cá thịt, Lưu Hằng giải thích:" Ngô và Mân Việt đều không giàu có gì, đây đã là món ăn ngon nhất mà quả nhân lấy ra được rồi, xin các vị chớ trách

"Lưu Hằng sau khi tới nước Ngô thì cần kiệm chi tiêu, cả ngày chỉ mặc một bộ trang phục, không mở rộng vương cung, giảm bớt thuế thu cho bách tính

Mọi người đều biết con người của hắn, không cho đó là mạo phạm, thậm chí còn nhìn đầy tôn sùng

"Yến tiệc lần này cũng là để chúc mừng ấu đệ Đường vương của quả nhân, Đường vương ở phương bắc đại phá Hung Nô, thu hoạch vô số

Gần đây người Đường bán gia súc khắp nơi, nghe nói đều là thu hoạch được từ Hung Nô

Rất nhanh thôi chúng ta sẽ có lượng lớn trâu cày, khi đó quả nhân sẽ chia một phần tặng Mân Việt

"Lưu Trường ở phương bắc đối kháng với Hung Nô, Lưu Hằng ở phương nam đối phó với Nam Việt

Lưu Trường trải qua một trận đánh lớn, đoạt được về đất Hà Nam từ Hung Nô, còn Lưu Hằng cũng kéo được Mân Việt vốn thân cận với Nam Việt về phía mình

Lưu Trường đang ngồi trong vương cung gãi đầu sồn sột, trước bàn đặt đống tấu biểu thời gian qua, chất cao như núi

Trương Thương ở bên vuốt râu đợi Lưu Trường xem hết tấu biểu

"Sư phụ, thực sự cần thiết sao?""Trên triều thì sư phụ phụ trách chính vụ, Vương Lăng quản quản lại, Cái công nắm lễ, Lý thái ý nắm binh, Chu Kiến giám sát, Trương Bất Nghi thẩm án, Triệu công quản lý tài chính, Loan Bố bảo vệ vương cung

Toàn là người trẫm tín nhiệm cả, có thể phó thác đại sự

""Còn ở địa phương có Chu Táo, Nhâm Ngao, Tôn Xích, Trương Tương Như, đều là người trung nghĩa chính trực do a mẫu chọn

""Có những người này quản lý nước Đường, chẳng lẽ còn cần quả nhân tự mình trông nom sao?"Đừng thấy Lưu Trường không để ý tới quốc sự, chuyện lớn nhỏ đều giao cho quần thần làm, sức khống chế của Lưu Trường ở nước Đường rất cường đại, các cơ cấu trọng yếu trong triều đều là người thân cận với y, không phải lão sư cũng xá nhân, chứ không phải người y mời tới hay bắt cóc

So với ai đó cả quốc tướng của mình cũng không trông chừng được, lực khống chế của Lưu Trường đã rất khiếp người rồi, có những mãnh nhân đó phò tá, còn toàn tâm phúc, y cần gì làm việc thừa thãi nữa

Quần hiền của y lúc này cũng phân bố khắp nơi, tuy làm vị trí thấp nhất, nhưng đợi bọn họ trưởng thành có thể tiếp nối những tâm phúc này, nên Lưu Trường chẳng lo tẹo nào

Trương Thương khuyên nhủ:" Đại vương nói không sai, nhưng đại vương dù tin quần thần cũng phải biết suy nghĩ của quần thần, biết hành vi của quần thần, nếu không sao trị quốc được?""Có lão sư ở đây, quả nhân lo gì?"Trương Thương thở dài lắc đầu:" Đại vương, thần già rồi, không biết có thể phò tá được đại vương bao lâu nữa

"

Bình Luận (0)
Comment