"Phụ !"Có người cưỡi ngựa phóng tới như bay, người này giống Mạo Đốn như đúc, toàn thân máu me, hắn cũng vừa từ chiến trường giết ra, vừa khóc vừa phi ngựa
Chưa kịp nói gì, Mạo Đốn đã mắng:" Đợi ta chết hẵng khóc
"Người đó tức thì không khóc nổi nữa
Đây là nhi tử thứ ba của Mạo Đốn, Luyên Đê Hộ Đồ, hắn không giống Kê Chúc, tính cách nóng nảy Hung Tàn, thuộc loại chỉ kế thừa được mặt tàn khốc của Mạo Đốn, không kế thừa được bản lĩnh khác
Mạo Đốn không thích hắn, đương nhiên ông ta chẳng thích đứa nhi tử nào, cho rằng nhi tử của mình đều là đám phế vật
Hộ Đồ lo lắng:" Con nghe nói phụ bị Đường vương đả thương, rất lo lắng, liền tới thăm
Mạo Đốn mặt tối sầm nén giận
"Phụ! Người chớ giận, Đường vương chẳng qua bắt nạt người tuổi cao thôi, nếu người trẻ mười tuổi, y tuyệt đối không phải là đối thủ
""Bại là bại, đâu ra nhiều cái cớ như thế
Tên Đường vương đó sức lực lớn vô cùng, dù ta lúc ba mươi tuổi cũng không có sức lực đó
" Mạo Đốn nghiêm túc nói:" Ngươi có phát hiện ra chúng cưỡi ngựa không?"Hộ Đồ vội nói:" Con thấy rồi, ngựa của bọn chúng kiếm từ chỗ Nguyệt Thị đấy
""Thứ ngu xuẩn!!! Ta nói tới công cụ cưỡi ngựa của chúng!" Mạo Đốn giận dữ:" Nhi tử hoàng đế triều Hán dũng mãnh như hổ, nhi tử ta ngu xuẩn như cừu dê
"Hồ Độ cúi đầu không nói
"Phụ!"Lúc này ở đằng xa lại có tiếng hét thất thanh, lại có người phóng ngựa tới, cũng là nhi tử của Mạo Đốn, mắt Hộ Đồ thoáng hiện sát khí
Mạo Đốn nhìn bọn chúng một cái, khép mắt lại
Hàn Tín tung bài tẩy ra, thu được đại thắng chưa từng có, bọn họ đánh tan quân chủ lực của Mạo Đốn từ phía chính diện
Khi người Hung Nô rút lui, khắp nơi là chiến mã đi lang thang
Hàn Tín không bận tâm lần này thu hoạch được bao nhiêu, đối diện với những lời ca tụng, ông ta chẳng động lòng
Lúc này ông ta ngồi đối diện với Lưu Trường, nhìn y rút tên khỏi khôi giáp, Lưu Trường vừa rút tên vừa la lối:" Nếu không phải sư phụ hạ lệnh thay đổi phương hướng thì đệ tử đã giết Mạo Đốn rồi, đều tại sư phụ làm đệ tử lỡ mất công tích lớn
""Trước khi mạnh miệng thì rút mũi tên trên đầu người ra đi, may khôi giáp này chắc, nếu không Mạo Đốn bắn xuyên đầu ngươi rồi
""Sư phụ
Tiếc quá, thiếu chút nữa thôi là giết được Mạo Đốn rồi
" Lưu Trường thất vọng lắm lắm:Hàn Tín lắc đầu:" Chuyện này không quan trọng, Hung Nộ bị trọng thương, Mạo Đốn dù còn sống cũng chẳng thể nam hạ
Đây mới là chuyện quan trọng nhất
""Đúng thế thật
" Lưu Trường vô tâm cười toét cả miệng:" Sư phụ, trận này đệ tử lập công đầu chứ?""Quý Bố lập công đầu
""Hả, vì sao? Rõ ràng là quả nhân giết nhiều nhất mà
""Nhưng ngươi không nghe hiệu lệnh, tự ý truy sát Mạo Đốn, còn Quý Bố tuân theo hiệu lệnh của ta hoàn thành sứ mệnh, giữ chân hơn vạn Hung Nô, đó mới là công đầu
""Quý Bố là xá nhân của quả nhân, công của ông ta cũng tính cho quả nhân!"Hàn Tín bị y làm tức tới bật cười:" Thằng nhãi, làm gì có quân vương nào đi tranh công với tướng lĩnh của mình, ngươi phải nhường ra công lao của mình mới đúng
""Bằng vào cái gì chứ?" Lưu Trường tức tối:"Sao, ngươi còn muốn dựa vào công lao để thăng tước à, thứ này với ngươi vô dụng
" Hàn Tín chợt đứng dậy, nhìn thẳng Lưu Trường:" Quán Anh suất lĩnh Bắc quân ở Cao Khuyết
Nếu có người chặn ở đất Hà Nam, hắn không thể về được
Từ đất Hà Nam tới Trường An, chỉ cần vài ngày
""Chiếm Trường An, lệnh thiên tử nhường ngồi, hiệu lệnh chư hầu tới bái kiến, nếu không nghe, dẫn quân xuất chinh, hiện Hung Nô không thể thừa cơ nữa rồi
""Trường, làm hoàng đế đi
"Nụ cười trên mặt Lưu Trường đông cứng, y ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hàn Tín:" Sư phụ muốn ta giết huynh trưởng và a mẫu của mình à?""Thiên hạ hiện nay, nguồn cơn mọi họa loạn đều là vì ngươi không phải là hoàng đế
Chỉ cần ngươi đăng cơ hoàng đế, các đại thần sẽ không dám lấn quyền nữa, thái hậu cũng không nắm quyền nữa, huynh trưởng ngươi có thể yên tâm làm chư hầu vương, mọi mâu thuẫn đều được giải quyết
Nếu ngươi cố kỵ thanh danh, ta có thể làm giúp ngươi chuyện này
" Hàn Tín nói rất thật lòng:"Thanh danh? Ta chưa bao giờ cố kỵ thứ đó
" Lưu Trường bĩu môi:" Ta hoàn toàn không hợp làm hoàng đế, ở Tấn Dương, đọc tấu biểu nửa canh giờ ta đã đau đầu, nếu ở Trường An, ngày ngày phải đọc
Làm hoàng đế mệt lắm, tự do tự tại làm phiên vương, chuyện lớn chuyện nhỏ giao cho đại thần làm, ta cưỡi ngựa đi săn, có phải tốt không?""Nay thiên tử còn dung thứ cho ngươi, nếu thiên tử tương lai thiên tử không dung thứ nữa thì sao?""Thì hoàng đế tương lai cũng phải có cái gan đó
""Được, cứ tính vẫn dung thứ ngươi đi, vậy nhi tử ngươi thì sao, hậu nhân của ngươi thì sao? Đem đại quyền sinh sát nắm trong tay người khác, không có hành vi nào ngu xuẩn hơn thế
""Sư phụ, cái thiên hạ này lớn lắm, lần này đất đi chúng ta thu phục được có thể thiết lập hai quận rồi
Ta muốn lập nên giang sơn của mình, còn lớn hơn giang sơn của sư phụ, nơi a phụ chưa từng tới, ta cũng muốn cắm cờ Đại Đường, hà tất phải đặt tinh lực vào đất đai của Đại Hán
" Lưu Trường lớn tiếng cắt lời ông ta:"A phụ từ một đình trưởng có thể khai sáng thiên hạ thế này, ta thân là chư hầu vương, chẳng lẽ không vượt qua được ông ấy sao?""Ta cũng không cần lo cho hậu nhân của mình, mà là hậu nhân của nhị ca phải lo mới đúng
""Sư phụ thấy sao?"Hàn Tín nheo mắt:" Ngươi muốn làm ra hai cái Đại Hán à, ngươi không sợ tương lai bùng phát nội chiến khổng lồ sao?""Ta không phải thần tiên, ta sống tốt phần của mình là được, tương lai thế nào, chẳng lẽ còn cần ta phải lo sao?" Lưu Trường vung tay lên:Hàn Tín cạn lời, không khuyên nhủ nữa:" Mong rằng tương lai ngươi sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay
""Đời này ta sẽ không hối hận vì bất kỳ chuyện gì
"Khi Quán Anh trở về, ông ta không hề biết đoạn đối thoại kia, mọi người tụ tập cùng nhau chúc mừng, cuộc đại chiến này, Đại Hán sẽ xuất hiện thêm rất nhiều triệt hầu, đám tướng quân tất nhiên vô cùng vui vẻ
Mọi người để lại sĩ tốt canh giữ, còn lại chuẩn bị quay về Tấn Dương
Quán Anh ngồi trên chiến xa chủ tướng, lúng túng nhìn Hàn Tín bên cạnh, ông ta thiếu chút nữa thì quên mình mới là chủ tướng cuộc chiến này
Nhưng ngồi ở đây Quán Anh cảm giác rất bất an, ánh mắt người xung quanh nhìn ông ta quai quái, khiến ông ta như có gai sau lưng
Khi Trương Thương dẫn quần thần tới nghênh đón, mọi người càng hướng Quán Anh bái lạy
"Trận đại thắng này hoàn toàn nhờ công tướng quân!"Quán Anh hắng giọng:" Thực ra là nhờ Hoài Âm
""Nếu không phải tướng quân trọng dụng Hàn Tín, sao có được thắng lợi như thế?""À, chuyện này
"Quán Anh chẳng biết nói sao, nhận đại lễ của mọi người cười gượng gạo
May là Hàn Tín cũng không thấy Quán Anh cướp công của mình, từ sau khi rời chiến trường, ông ta bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì cả, chỉ có Lưu Trường ngồi bên ông ta lải nhải không ngớt
Mọi người về tới Tấn Dương, tất nhiên là mở tiệc mừng công, Lưu Trường cùng mọi người uống rượu chơi đùa, hết sức vui vẻ
Mọi người ra sức tâng bốc Đường vương, ai cũng biết Đường vương khoái món này, quả nhiên Lưu Trường cao hứng nhất định phải thưởng cho họ
Kết quả thu hoạch tới giờ còn chưa có, tiền tuyến vẫn đang thanh lý chiến trường, thống kê chiến quả, muốn được ban thưởng còn phải đợi một thời gian nữa
Yến tiệc không thiết lập ở trong vương cung, mà là ở giáo trường
Lưu Trường hạ lệnh khao thưởng ba quân, tất cả tướng sĩ đều yên tâm ăn uống, nhiều người lần đầu nhìn thấy cảnh tượng hùng tráng này, Lưu Trường kệ uy nghi quân vương, ôm vai tướng sĩ cạnh, lớn tiếng nói cười, sai người tấu nhạc, mọi người cùng nhau nhảy múa
"Lưu Trường say khướt nhìn nhạc sư, lớn tiếng nói:" Quả nhân công tích thế này, vì sao các ngươi không soạn ra cái Đường vương phá trận nhac? Toàn hát mấy thứ người ta nghe không hiểu! Nhớ lấy cho ta, lần sau tấu nhạc phải là nhạc ca ngoại quả nhân, nếu không quả nhân nấu các ngươi
"