Kỵ binh của Lưu Trường vô cùng hung hãn, đâm thủng đội hình người Hung Nô, so với người khác, tốc độ chém giết của y nhanh nhất, mở luôn một lỗ hổng trong đội hình Hung Nô
Khi người Hung Nô bắt đầu xuất hiện thương vong số lượng lớn, Mạo Đốn mới chú ý điểm này, kỵ binh nước Đường chẳng ra sao, căn bản không dám giao chiến với kỵ binh Hung Nô, vậy mà lần này lại như có thần phật bảo vệ, chẳng những vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung, thậm chí còn dùng vũ khí dài trên lưng ngựa, tạo ra ưu thế vượt trội
Mạo Đốn kinh hãi, không hiểu phát sinh chuyện gì, người Đường vì sao thoáng cái đã am hiểu kỵ thuật như vậy
Hàn Tín liên tục đưa ra mấy mệnh lệnh, Lưu Trường chém giết quá hăng, căn bản không quá để ý, thân binh phải liên tục nhắc nhở y, dù vậy kỵ binh theo y là Hồ kỵ, chinh chiến gần nửa năm, vô cùng hung hãn, đã đánh kỵ binh Hung Nô tới hỗn loạn rồi
Lúc này cánh trái mới hành động theo sau kỵ binh nhà mình, bao vậy kỵ binh Hung Nô đã bị chia cắt tan nát, mà hai quân đoàn khác áp lực giảm mạnh cũng bắt đầu phản kích
Người Hung Nô bị đánh loạn dễ hơn Hàn Tín nghĩ
Hàn Tín nhìn cờ xí đằng xa, không ngừng biến đổi vị trí, như chỉ huy cánh tay, chỉ đâu phá đó, ông ta cũng kinh ngạc
Sao với hai đội kỵ binh khác, hiệu suất của Lưu Trường quá cao, qua lại xung kích, tả xung hữu đột, làm kỵ binh Hung Nô gần như bị dồn cứng một chỗ, va phải nhau
Bố trí trong tính toán của Hàn Tín còn chưa thực hiện được một nửa thì kẻ địch đã bị đánh cho choáng váng rồi, lá cờ kia không ngừng xung phong, đâm xuyên đại quân Hung Nô, sắp tới bên cánh phải bị bao vây đầu tiên
"Không ngờ dùng tên mãng phu này lại thuận tay thế
"Lưu Trường cứ như một con dã thú không biết mệt mỏi, thân hình nhanh nhẹn, lực đạo cực lớn, tác chiến tốc độ cao làm thanh trường mâu mà Trần Đào khoe khoang không dễ tổn hại bị gãy rồi
Lưu Trường đổi sang dùng đao, chém tứ tung, máu thịt tung tóe
Đột nhiên Lưu Trường chú ý tới một con tuấn mã lớn đằng xa, còn chiến mã đó màu đen tuyền, cao hơn chiến mã khác một cái đầu, ngồi trên đó là một kẻ hung thần ác sát, người đó cũng trừng mắt nhìn Lưu Trường
"Mạo Đốn!!!" Lưu Trường gào lên, thúc ngựa giết về phía người đó:Nói ra, cách đánh của Mạo Đốn cũng giống Lưu Trường
Ông ta không hề tọa trấn ở hậu phương, ông ta cũng là loại mãnh nhân lấy thân mình làm sĩ tốt, kỵ thuật, xạ thuật của ông ta ở trong người Hung Nô cũng là nhất tuyệt
Đại quân Hung Nô dùng tù và chỉ huy, Mạo Đốn không có cờ, người Hung Nô chưa bao giờ biết đại thiền vu của mình ở đâu, đó là kinh nghiệm do Mạo Đốn tích lũy ra
Quân Đường đánh trận, đa phần là dàn trận nghênh chiến, còn trên thảo nguyên đánh trận di động, chủ tướng không cần chỉ huy, mỗi tướng lĩnh đều biết mình nên làm gì, chiến thuật đơn nhất
Để lộ vị trí chủ tướng là rất nguy hiểm, trong cách đánh di động, không có cái gọi là trung quân, trên thảo nguyên lộ vị trí chủ tướng trước mặt kỵ binh địch là cách làm ngu xuẩn
Trước đó đánh với Kê Chúc, Lưu Trường cũng thông qua động tĩnh của địch xác định vị trí chủ tướng
Lúc này đây y khẳng định, tên trước mắt là Mạo Đốn
Mạo Đốn nhìn một tráng hán toàn thân giáp trụ đỏ sậm màu máu, sau lưng có cờ lớn, cũng xác định được thân phận của y
Lưu Trường xông về phía mình, Mạo Đốn chẳng hề sợ hãi, cười gằn thúc ngựa phi nước đại
Hai bên gặp nhau, Lưu Trường vung đao, tựa hồ muốn chém ngang lưng Mạo Đốn
Mạo Đốn một tay ôm cổ ngựa, người nghiêng đi, gần như treo trên lưng ngựa, dễ dàng né đao của Lưu Trường, đồng thời đao ông ta đâm tới
Lưu Trường chỉ thấy tay trái như bị cắn một cái, chiến mã hai bên lướt qua nhau
Lưu Trường không đánh trúng được Mạo Đốn, tiếp tục xung phong giết mấy người Hung Nô trước mặt, tới khi y quay lại thì Mạo Đốn cũng ở phía đối diện, hai người lần nữa lao vào nhau
Lưu Trường chưa từng thấy kỵ thuật đó, người này rõ ràng không hề có công cụ cưỡi ngựa nào, nhưng lại làm ra được tất cả mọi động tác trên ngựa
Lưu Trường không vội ra tay, y học khôn rồi, khi hai bên lướt qua nhau, y bổ từ trên xuống
Mạo Đốn không né, vung đao lên
Cheng!Lực đạo cực mạnh làm Lưu Trưởng ngả ra sau, Mạo Đốn mặt trắng bệch suýt rơi đao, hai người lại đấu một hiệp
Khi Lưu Trường lần nữa quay đầu ngựa thì Mạo Đốn rút cung nhắm vào y, Lưu Trường lấy tay che mặt, phẫn nộ xông tới
Mạo Đốn không ngừng kỵ xạ, tốc độ cực nhanh, tay cầm bốn năm mũi tên
Trong lúc xung phong mà độ chuẩn xác của Mạo Đốn vẫn cực tốt, gần như đều trúng mục tiêu, một mũi còn cắm vào khôi giáp, thiếu chút bắn y vỡ đầu
Đợi hai bên gặp nhau, Lưu Trường hai tay cầm đao, chém xiên xuống Mạo Đốn, muốn dựa vào lực quán tính xả địch làm đôi
Mạo Đốn không chút do dự vung đao phản kích
Cheng!Đao Mạo Đốn bay vèo đi, ông ta ngả ra sau, nằm thẳng trên lưng ngựa, như dính sát vào nhau, lại lần nữa sượt qua nhau
Lưu Trường mừng rỡ, từ lúc y xuất chinh tới giờ, chưa từng gặp người đấu với mình ba hiệp, thậm chí chưa từng gặp người có thể đả thương mình, đây là lần đầu tiên, tên chó để Mạo Đốn cũng có chút bản lĩnh đấy
Khi Lưu Trường chuẩn bị giao thủ lần thứ tư thì phát hiện Mao Đốn không quay lại, mà phóng ngựa biến mất trong đám kỵ binh Hung Nô
"Mạo Đốn!"Lưu Trường rống phẫn nộ, thúc ngựa truy đuổi, người ùn ùn kéo tới tấn công, Lưu Trường chém trái gạt phải, đám người này căn bản không chặn nổi y, nối nhau ngã ngựa
Lưu Trường không ngừng chém giết, không ngừng truy đuổi, thấp thoáng thấy bóng con ngựa đen kia, tăng tốc đuổi theo
Đột nhiên Mạo Đốn xoay người bắn ngồi hẳn trên lưng ngựa một phát
Lưu Trường không ngờ tới chiêu này, mũi tên tốc độ cực nhanh, bắn thẳng vào mặt y
"Phập!"Một người Hung Nô nhào tới, không ngờ lại chắn tên cho y
Lưu Trường sửng sốt quay đầu, Quý Bố hô lớn:" Đại vương, cờ lệnh, hướng trái!"Quý Bố thấy Lưu Trường truy đuổi Mạo Đốn thì lo cho an uy của y nên nên bám theo, thấy Mạo Đốn xoay người liền tóm ngay một tên Hung Nô bên cạnh ném tới, quả nhiên Mạo Đốn bắn trộm, suýt soát chắn được cho Lưu Trường
Lưu Trường nghiến răng, phẫn nộ nhìn Mạo Đốn biến mất trong biển người, nhưng vẫn hành động theo yêu cầu của cờ lệnh
Hung Nô bắt đầu bỏ chạy, người Hung Nô chạy thì căn bản không ngăn được
Khi Mạo Đốn rời khỏi chiến trường, đám tâm phúc theo bên cạnh, không ai nói gì, chỉ dốc sức mà chạy
Không biết chạy được bao lâu, Mạo Đốn rốt cuộc giảm bớt tốc độ nhìn sau lưng, lượng lớn kỵ binh Hung Nô đang chạy tứ tán
Một tướng lĩnh bên cạnh hỏi:" Đại thiền vu, sao lại lui?"Mạo Đốn không nói, hai tay ông ta vẫn run nhè nhẹ, máu không ngừng từ ngón tay nhỏ ra, mặt trắng như giấy, ông ta đã không cầm nổi cung nữa:" Bảo bọn họ lui cả đi
"Vừa nói tới đó máu trào khỏi khóe miệng, ngã xuống ngựa
"Đại thiền vu!"Đám tướng lĩnh kinh hoàng, nhảy cả xuống ngựa bế Mạo Đốn lên, có người thay ông ta hạ lệnh, người khác vội chạy khỏi chiến trường
Mạo Đốn ngồi trên xe ngựa, nhìn hai tay mình, đôi mắt ảm đạm, hồi lâu không nói
Các tướng lĩnh cưỡi chiến mã đi ở hai bên, bọn họ nhìn Mạo Đốn, Mạo Đốn cô độc ngồi trên xe ngựa, từ lúc tỉnh lại tới giờ ông ta không nói một câu
Đám tướng lĩnh nhìn mái tóc xám màu, kinh ngạc nhận ra, đại thiền vu đã già rồi
Từ lúc thống nhất Hung Nô tới thống nhất thảo nguyên, Mạo Đốn dùng tới 27 năm
Đại thiền vu cường hãn thiết huyết thực ra đã là ông già tuổi quá 50, gần một hoa giáp
Trên thảo nguyên, tuổi này đã là thọ lắm rồi, tuổi thọ của người Hung Nô so với bách tính Đại Hán còn thấp hơn, tỷ lệ người già trong bộ tộc cực ít