Hậu phương gửi tới rất nhiều vật tư, trong đó có quân giới, có giáp, có thể nhìn ra, Hàn Tín vô cùng coi trọng những kỵ sĩ này, không muốn thương vong quá lớn
Còn Lưu Trường cũng gặp được Trần Bình tới đưa vật tư
Trần Bình theo Hàn Tín tới chiến trường liền phụ trách hậu cần và điều phối các công việc khác, Trương Thương tọa trấn Tấn Dương, Trần Bình là người liên lạc chủ yếu
Năm xưa ông ta từng theo Lưu Bang đánh trận, song chỉ phụ trách mưu lược, lần này Hàn Tín lại chẳng hề hỏi ông ta kế sách, thậm chí chẳng nói với ông ta một câu
Hai người như người xa lạ, căn bản không giao lưu với nhau
Thấy Trần Bình bị người ta xa lánh, trong lòng Lưu Trường mừng tới nở hoa, năm xưa Lưu Trường là thiếu niên tốt tin nhân gian có chân tình, cho tới khi gặp Trần Bình mới biết thế nào là thế giới hiểm ác
Bởi thế Lưu Trường cho rằng, mình sở dĩ biến thành như bây giờ đều là do Trần Bình!"Trọng phụ, chuyện vận chuyển lương thảo này sao do trọng phụ tự làm được, chuyện này phái một tên mã phu làm là xong mà
" Lưu Trường vờ vịt quan tâm hỏi:Trần Bình hoàn toàn không thèm để ý tới sự mỉa mai của Lưu Trường, thản nhiên đáp:" Đây là lệnh của chủ tướng, không dám không nghe
"Lưu Trường đứng bên háy mắt:" Trọng phụ, đừng trách sư phụ ta đối xử với ngài như thế, năm xưa ngài bắt sư phụ ta, giờ ông ấy không giết ngài là nể mặt ta lắm rồi
""Ồ, ra là thế, đại vương cảm thấy bản thân so với Hàn Tín thì thế nào?""Ta lợi hại hơn một chút
"Trần Bình mỉm cười xoay người đi
Lưu Trường tiếp tục cùng các kỵ sĩ thao luyện, y đang phóng ngựa phi như bay, liên tục dùng trường mâu đâm thủng đầu người cỏ, đột nhiên ghìm cương lại đứng đần ra rồi rống lên:" Trần Bình dám uy hiếp quả nhân!"Thế là Lưu Trường lập tức đi tìm Trần Bình muốn nói chuyện cho rõ ràng, nhưng mà Trần Bình đã rời đi rồi, Lưu Trường càng nghĩ càng tức, chỉ đành không ngừng an ủi bản thân, quả nhân là quân tử, không so đo với loại tiểu nhân như Trần Bình!Mạo Đốn căn bản không thể ngờ được triều Hán lại khai chiến toàn diện với Hung Nô
Theo suy nghĩ của ông ta, giữa hai bên sẽ chỉ có xung đột quy mô nhỏ, còn chiến tranh toàn diện sẽ không có
Bởi vì triều Hán cần thời gian khôi phục quốc lực, Hung Nô cũng cần thời gian củng cố sự thống trị của mình
Mạo Đốn tay trắng lập nghiệp, đưa một bộ lạc bình thường thành một đế quốc, nhưng căn cơ của đế quốc đời đầu này chưa đủ vững chắc
Ông ta không ngờ rằng người ta nói đánh là đánh, bất thình lình mở một cuộc đại chiến, làm Hung Nô chưa có chuẩn bị gì bị thua thiệt lớn
Từ lúc Mạo Đốn khởi binh tới nay, chưa từng thua thiệt như vậy
Lần này tác chiến với triều Hán, Mạo Đốn chỉ cần tự mình dẫn binh xuất kích là chưa từng thua, nhưng thắng mãi thắng rồi mất luôn đất Hà Nam, thắng tới hậu phương bị hủy
Mạo Đốn chưa bao giờ đánh trận mà uất ức như vậy, đánh tới giờ gần như chưa có được lợi ích gì, thiệt hại thì hiển hiện trước mắt
Khi Mạo Đốn chú ý tới ánh mắt đầu lĩnh các bộ nhìn mình, y biết, mình phải có được một trận thắng, thắng xong là có thể lui binh
Nhi tử Kê Chúc của ông ta làm ông ta rất thất vọng, dẫn theo quân đội đông gấp mấy lần mà bị Đường vương dẫn mũi chạy vòng quanh, cuối cùng thiếu chút nữa bị giết chết
Nếu chẳng phải tướng lĩnh khuyên can, Mạo Đốn muốn xử tử hắn
Trải qua lần đại bại này, địa vị của Kê Chúc không còn vững chắc như trước, mấy huynh đệ của hắn đều nảy sinh ý nghĩ khác
Cả phụ tử đều sống không tốt
Tất cả là tại Hàn Tín
Giờ thì Mạo Đốn rốt cuộc đã biết tướng lĩnh đối phương là ai, từ trong miệng tù binh biết tin về Hàn Tín, Mạo Đốn kinh ngạc
Nói thật, ông ta rất kính phục kẻ địch này, so với tên khốn kiếp Lưu Trường, người như Hàn Tín mới khiến ông ta kính nể
Mạo Đốn thậm chí còn phái người viết thư cho Hàn Tín
Trong thư tán dương Hàn Tín, nói muốn kết giao với vị hào kiệt như ông ta, nếu Hàn Tín không được tôn trọng ở triều Hán, Hung Nô sẽ giúp đỡ ông ta, bọn họ một nam một bắc, thành huynh đệ đế vương
Hàn Tín bản tính cao ngạo nhưng rất coi trọng Mạo Đốn, từ sau Hạng Vũ, không có ai dẹp được ông ta tới mức này, viết thư trả lời, cám ơn ý tốt của Mạo Đốn, đồng thời mời Mạo Đốn tới Tấn Dương, có thể cắt đất cho làm vương
Sau khi thăm dò, Mạo Đốn rốt cuộc tập trung binh lực, bắt đầu tập kích Hà Nam và Vân Trung
Chu Táo chỉ chống nổi một ngày liền bị Mạo Đốn đánh tan, Mạo Đốn mượn đường tấn công Vân Trung
Hàn Tín suất lĩnh đại quân, tọa trấn ở cách thành trì không xa, ngồi đó đợi địch tới
Khi bọn họ nhìn thấy người Hung Nô tràn ngập khắp nơi từ phương xa xuất hiện, gần như không có điểm cuối, đám tướng sĩ nói không hề sợ hãi là giả, nhưng nhìn lá cớ ở trung quân, bọn họ vẫn có thể trấn định
Số lượng người Hung Nô cực nhiều, chiến mã chạy qua chạy lại, toàn bộ mặt đất như rung chuyển, từ phương xa nhìn tới, bọn chúng như kiến vậy, chi chít chui ra từ mọi hướng, càng lúc càng nhiều, thành một mảng đen xì
Số lượng quân đội nước Đường cũng không ít, bày vô số trận, dài vài dặm, chỉ là bọn họ đại đa số là bộ binh, cầm thuẫn lớn, vũ khí dài
Hàn Tín đứng trên đài cao, chăm chú nhìn địch
Thời khắc đó Hàn Tín phát ra cờ lệnh
Quân đội cánh phải bắt đầu hành động, bọn họ chậm rãi tiến lên, sĩ tốt ở trên dựng trường thương như rừng
Cánh phải đã hành động, các cánh khác vẫn đang đợi
Tốc độ người Hung Nô cực nhanh, quân cánh phải mau chóng va chạm với bọn họ, cả quân đoàn như chớp mắt bị nhấn chìm
Người Hung Nô giương cung bắn tới tấp, quân Đường dùng trường mâu đâm xuyên kỵ sĩ xung phong
Chiến thuật của Hung Nô rất rõ ràng, quyết định diệt cánh quân này trước, vì thế tập trung xung quanh, không ngừng bắn cung tiêu hao số lượng của bọn họ
Hàn Tín lần nữa phát cờ lệnh
Lần này không phải cánh trái mà là trung quân từ từ tiến về phía địch
Trung quân và cánh phải bị kẻ địch nhấn chìm, nhưng lại như tảng đá ngầm trong dòng lũ, chia địch ra làm đôi, một trước một sau
Người Hung Nô tiếp tục xung phong rất nhiều, nhưng không còn quá khoa trương nữa
Mạo Đốn nhíu mày, vung đao chém chết sĩ tốt trước mắt, nhìn đài cao trống trải đằng xa
Ông ta biết kẻ địch ở đó chỉ huy toàn quân, có điều vì sao lại phái trung quân và cánh phải đi, khiến xung quanh mình bỏ trống
Mạo Đốn tức khắc hạ lệnh:" Đi giết chủ tướng của chúng
"Liền có tướng lĩnh đi đường vòng đánh về phía đài cao, khi chúng đi được nửa đường, từ hậu phương của quân Đường tràn ra rất nhiều kỵ binh, đám kỵ binh này xuất hiện là xông thẳng tới người Hung Nô tập kích đài cao
Hàn Tín phát cờ lệnh
Những kỵ binh kia một chia làm ba, từ ba phương xương xung phong
Mạo Đốn thấy kỵ binh đối phương đã xuất hiện thì đã hiểu đối phương dùng đài cao làm mồi nhử, chẳng hề sợ, lệnh không bao vây bộ binh nữa, diệt đám kỵ binh này trước, khi đó bọn họ làm chủ chiến trường, tiến lui thoải mái rồi
Lưu Trường xung phong phía trước, tên bắn chan chát lên người y, y rống lớn dũng mãnh húc vào trong người hung nô, trường mâu đâm xuyên tướng lĩnh Hung Nô hất hắn đi, tính đàn hồi của trường mâu làm tên đó bay vèo
Lưu Trường múa mâu, giết thần diệt phật, không ai chịu nổi một chiêu