Hàn Tín bực tức một hồi rốt cuộc cũng đi vào việc chính: "Nghe nói ngươi mang về một vạn Hồ kỵ hả?""Vâng!""Thế còn tạm, ngươi dẫn sĩ tốt đi nghỉ ngơi, đợi mệnh lệnh của ta, xuất binh nghênh địch
""Hả?" Lưu Trường mở to mắt:" Sư phụ còn muốn đánh nữa à? Không phải đã lui về Vân Trung rồi sao?"Hàn Tín nổi giận:" Đâu ra lắm lời thừa thế, đi nghỉ ngơi chỉnh đốn ngay!""Được !"Lưu Trường chỉ đành quay về nơi trú quân của mình, không ngờ phát hiện ra kỵ binh các nơi đang hội tụ ở nơi này, hỏi một lượt, đều nói Hàn Tín bảo bọn họ lui binh, đem kỵ binh tinh nhuệ tập trung ở đây
Kỵ binh tới mỗi lúc một nhiều, có của nước Yên, có Nguyệt Thị, có Bắc quân, thậm chí có Ô Hoàn, kỵ binh nhiều tới nỗi cứ ra khỏi lều là ngửi ngay thấy mùi phân ngựa mới
Bọn họ vốn nghênh địch ở các chiến trường, lúc này bị Hàn Tín gọi về hết, ở tiền tuyến chỉ còn lại bộ binh chống đỡ Hung Nô
Điều này khiến Mạo Đốn tấn công càng lúc càng dữ, lượng lớn đất đai chiếm được trước đó lại quay về tay Mạo Đốn, các tướng sĩ đều rất nóng ruột
Sư phụ định chơi một đòn thật mạnh à?Lưu Trường suy nghĩ, chẳng lẽ là triệu tập toàn bộ kỵ binh, đánh một trận lớn mặt đối mặt với Mạo Đốn sao?Nhưng luận tới kỵ thuật, người Hung Nô không biết lợi hại hơn bao lần, cho dù có ba bốn vạn kỵ binh thì cũng có thể làm trọng thương Hung Nô không?Khi Lưu Trường đang hồ nghi thì lại có thêm đợt dân tráng tới, bọn họ không mang lương thực, không phải quân giới, mà là công cụ cưỡi ngựa do y làm ra trước đó
"Ha ha ha, bắn thỏa thích, bắn thỏa thích!"Sau khi được lắp bộ công cụ này, đám kỵ sĩ luôn mồm reo hò, không nhịn được nhảy lên ngựa thử kỵ xạ, tiếng kêu vui sướng đan xen nhau không ngớt, có người không nói lên lời
Lưu Trường khinh bỉ, quả nhân không có thứ này cũng có thể bắn cung thoải mái, chẳng qua là độ chính xác không tốt thôi
Hàn Tín đúng là muốn cho Mạo Đốn một đòn đau, ông ta đem vốn áp rương của Lý Tả Xa mang ra dùng, vũ trang cho toàn bộ kỵ sĩ
Thứ này nhìn rất đơn giản, dùng vài miếng vải hoặc là cành cây cũng có thể làm ra, nhưng hiểu quả siêu tuyệt, nhìn đám kỵ sĩ kia phóng qua phóng lại bắn cung vun vút, còn biểu diễn đủ tư thế nghiêng ngã trên lưng ngựa là đủ thấy rồi
Phải biết rằng, bắn cung trên mình ngựa trong thời gian dài là độc quyền của Mạo Đốn, khi ông ta dẫn kỵ binh xung phong, mưa tên trút xuống đầu quân Đường, kỵ sĩ nước Đường chỉ có phận ăn đòn
Đại quân đuổi theo Mạo Đốn, không ngừng truy kích, không ngừng bị bắn, hoàn toàn không làm gì được người ta
Giờ thì khác rồi, kỵ xạ chứ gì? Thả diều chứ gì?Chơi hết!!"Đại vương!"Trần Đào thở hồng hộc chạy tới bên Lưu Trường, phất tay một cái liền có mấy người tới bên Lưu Trường, cởi áo của y
Lưu Trường trợn mắt:" Làm cái gì thế?""Đại vương, thay cái này!" Trần Đào chỉ khôi giáp bên cạnh:Lưu Trường không hiểu, vẫn kệ họ thay cho mình, Trần Đào dựa theo cách ăn mặc của Hung Nô làm trang phục sát người cho Lưu Trường:" Đại vương, ngàn vạn lần đừng vì thứ này của người Hồ mà xem thường
Loại quần dưới này khi cưỡi ngựa giúp ta không bị thương, cưỡi ngựa được lâu hơn
Còn loại ống tay áo này tiện cho xạ kỵ
""Loại hộ vai này có thể giúp đại vương khi xạ kỵ bảo vệ được dưới nách, không để kẻ địch bắn trúng
""Đại vương thử bộ giáp này đi
"Trần Đào tự mình ra tay, giúp Lưu Trường thay giáp
Lưu Trường cảm giác mình như con búp bê, không phản khác, để họ mặc giáp lên người
Bộ giáp này nặng hơn bộ cũ của y, có điều không có khe hở nào, thậm chí Trần Đào còn lắp cho Lưu Trường thư như cái vòng sắt ở cổ, theo lời hắn, thứ này giúp cản tên bắt vào mặt và cổ
Lưu Trường toàn thân giáp trụ, hoạt động một cái liền kêu loảng xoảng, cứ như người sắt, đám kỵ sĩ vây quanh liên tục kêu lên kinh ngạc
Lưu Trường đắc ý hỏi:" Đẹp không?""Đẹp ạ, đại vương thực sự quá đẹp!""So với cố Tào công thì sao?""Đại vương đẹp hơn nhiều, Tào công làm sao mà so được?"Mọi người cười lớn, Trần Đào lại đem vũ khí tới, vẫn là một thanh trường mâu, loại rất rất dài, có điều cán không làm bằng sắt, tựa hồ còn đàn hồi, Lưu Trường cả kinh:" Quả nhân đối xử với ngươi không tệ, sao ngươi muốn giết ta?"Trần Đào sững người:" Thần mưu hại đại vương khi nào?""Quả nhân muốn đi chơi Mạo Đốn, ngươi lại làm cho quả nhân cái trường mâu mềm oặt này, sao đâm hắn được?""Đại vương, cán quá cứng dễ làm bị thương chủ, cây mâu này bọn thần phải thử rất nhiều lần mới làm ra được
Nó được ngâm rất lâu, không dễ gãy, đâm trúng địch rồi có thể mau chóng rút ra tác chiến tiếp
" Trần Đào đành giải thích:Lưu Trường nghe vậy liền hiểu ngay, y vung binh khí trong tay, đúng thế, cảm giác tốt hơn cây trường mâu cũ rất nhiều:" Trần công, nếu trong quân có thêm một nghìn người dùng trường mâu giống ta, không phải đâm chết Mạo Đốn luôn rồi sao?"Trần Đào lắc đầu:" Đại vương, bộ giáp này cực nặng, chỉ có sức của đại vương mặc vào mới có thể cử động tự nhiên, người khác e là giơ cung lên cũng chẳng có sức
Huống hồ chiến mã của đại vương to lớn nên mới chở được đại vương, chiến mã bình thường thì chịu rồi
""Có điều trường mâu đúng là có thể phân phát cho những sĩ tốt tráng kiện, sau khi bắn tên xong dùng thứ này xung trận, có lẽ là được
""Nhưng mà một cây mâu trong tay đại vương thôi cũng đã hao phí của bọn thần mấy tháng, muốn chế dạo số lượng lớn không phải dễ
"Lưu Trường biểu thị lý giải:" Ngươi quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của quả nhân, ngay lần đầu nhìn thấy ngươi là quả nhân đã biết ngươi có đại tài, cho nên mới mời tới nước Đường!"Trần Đào ánh mắt phức tạp nhìn Lưu Trường:" Đại vương lần này đi qua Trường An có giết tiều phu ven đường không?""Ha ha ha !"Lưu Trường mặc trọng giáp, sừng sững như ngọn núi đi vào lều chính của Hàn Tín
"Sư phụ, đệ tử chỉnh đốn xong rồi, khi nào xuất kích?"Hàn Tín nhìn thằng nhãi đắc ý trước mắt, lại nhìn bộ giáp của y, nhíu mày trầm tư, không biết toan tính gì? Lưu Trường kiêu ngạo đứng trước mặt Hàn Tín, muốn ngồi xuống nhưng rất bất tiện, tay chống hông, nói:" Sư phụ! Chúng ta chuẩn bị xong cả rồi!""Ngươi tới để cho ta xem bộ giáp mới của ngươi chứ gì?""Sao thế được? Sư phụ, có điều sư phụ thấy bộ giáp này thế nào?"Hàn Tín tiếp tục xem sách trong tay:" Bây giờ chưa tới lúc xuất chinh, tiếp tục nghỉ ngơi, đừng ra ngoài
""Đệ tử hiểu, không thể để Hung Nô biết chúng ta có vũ khí lợi hại
Có điều sư phụ định bao giờ xuất binh?""Nay quân của Mạo Đốn bố cục khắp nơi, đợi hắn tập trung binh lực công phá Vân Trung thì có thể xuất binh
"Lưu Trường nhíu mày suy nghĩ:" Mạo Đốn đánh mất khu vực giàu có nhất, đại hậu phương thì bị đệ tử và nước Yên phá hoại, trong nước bất an, nếu không lấy được chút gì đó thì khó qua mùa đông ngày
Vậy nên ông ta nhất định tìm trên người chúng ta
Sư phụ phân tán quân các nơi, thực ra là dụ ông ta tấn công Vân Trung
""Ngươi cũng chưa ngốc tới mức hết đường cứu chữa nhỉ
" Hàn Tín không khách khí gì hết:"Sư phụ, quả nhân rất thông minh
""Ừ, ừ
Về nghỉ ngơi đi
"Khi Lưu Trường rời đi, rất nhanh bị tướng lĩnh vây quanh:" Đại vương, khi nào chúng ta xuất phát?"Lưu Trường thở dài:" Sư phụ nói, Hung Nô quá dũng mãnh, lo chúng ta không địch được, nên không cho chúng ta nghênh chiến
"Nghe thấy đám tướng lĩnh mặt đỏ bừng bừng, mắt muốn phun lửa, chất vấn:" Hoài Âm hầu sao có thể coi khinh chúng ta như thế, trước đó chúng ta sóng vai tác chiến, đã bao giờ rút lui chưa? Giờ càng có thứ vũ khí lợi hại này, chẳng lẽ còn không đánh được Hung Nô sao?"Lưu Trường nghiến răng phẫn nộ:" Sư phụ xem thường như thế, quả nhân thấy sỉ nhục, lần này tác chiến, quả nhân dẫn các ngươi phá địch, để sư phụ xem chúng ta vũ dũng thế nào!""Đúng! Phải như thế!" Đám tướng lĩnh nhao nhao