Giả Nghị còn muốn khuyên nhưng Lưu Trường không cho hắn cơ hội đó, ăn no uống đủ rồi hỏa tốc rồi Cao Đô
Giả Nghị tiễn đại vương đi, lòng đầy lo âu bứt rứt mãi
Trong thư phòng Giả Nghị cầm bút, chuẩn bị dâng tấu Trương Thương, để ông ta khuyên nhủ đại vương, không nên lạm dụng sức dân, nhưng viết liền vài bức thư mà hắn chưa hài lòng, càng thêm nóng ruột, cuối cùng lấy một tờ giấy, phẫn nộ múa bút
"Tần Hiếu Công dựa vào sự kiên cố của của Hào, Hàm, nắm giữ đất Ung, cố thủ nhòm ngó đất Chu, có ý thâu tóm vũ nội, bỏ túi bốn biển, có bụng nuốt cả tám cõi
Thương quân giúp ông ta, trong thì thiết lập luật phát chế độ, đôn đốc nông canh dệt vải, sửa sang khí cụ thành trì, ngoài dùng liên hoành để chư hầu tranh đấu
Thế rồi người Tần chỉ chắp tay mà lấy được Tây Hà
""Đến đời Thủy Hoàng, phát huy di sản sáu đời, vung roi dài chế ngự vũ nội, nuốt nhị Chu, diệt chư hầu, lên ngôi chí tôn trị sáu cõi
""Vậy mà qua Nhị Thế, một người gây nạn mà vương triều sụp đổ, vì sao? Không dùng chính sách nhân nghĩa mà lấy quân công thay thế đó!"Lưu Trường không biết rằng hành vi của mình lại ép Giả Nghị viết ra danh tác lưu danh muôn đời sớm hơn
Lúc này Đường vương đã tới Tấn Dương
Các đại thần có lẽ cũng không ngờ rằng đại vương lại về nhanh như thế, khi Lưu Trường vào thành rồi họ mới ra nghênh tiếp, rất nhiều đại thần lúc này đều ở ngoài đánh trận, chỉ để lại một bộ phận phụ trách hậu cần và những chuyện khác
Khi Trương Thương xuống xe, hối hả tới trước mặt Lưu Trường, y kinh ngạc nhìn vị quốc tướng trang phục không chỉnh tề
Có thể nhìn ra, Lưu Trường tới không đúng lúc, Trương Thương đại khái đang làm việc, bị hạ nhân cắt ngang nói đại vương tới
Lưu Trường đỡ Trương Thương cúi mình hành lễ, tán dương:" Vật tư chiến sự, chính vụ quốc gia đều đặt lên người sư phụ, se phụ đều làm đâu ra đó, còn không quên chiếu cố người cô quả trong nước, thực sự làm người ta kính phục
""Đó là điều thần nên làm, muốn trị quốc phải trị nhân trước, phải lấy dân làm gốc, bất kể khi đánh trận hay làm gì, đều không thể quên
"Trương Thương vẫn bộ dạng đường đường đại nghĩa, nếu là người không rõ ông già này, có lẽ nhìn bề ngoài sẽ bị lừa, khen một tiếng hiền tướng
Lưu Trường đôi lúc không khỏi suy nghĩ, năm xưa Tuân Tử còn, ông ta có dám làm thế không? Trăm năm sau ông ta gặp Tuân Tử, Tuân Tử có đánh chết ông ta lần nữa không?Lưu Trường chân thành nói:" Sư phụ, dù sao tuổi người đã cao, tinh lực tốt nhất vẫn đặt ở chính sự, nay Đại Đường đang giao chiến, sư phụ đi đầu như thế, các đại thần khác thế nào?""Thần tuân lệnh!" Trương Thương vài dài, rồi nhìn Phàn Khanh ở bên cạnh:" Sau này nhất định khắc ghi lời đại vương dạy bảo
Có điều đại vương ra ngoài đánh trận, sao còn mang theo nữ tử?""Khụ khụ
Cái công đâu, ông ấy đang làm gì?""Cái công đang bận rộn ghi chép chiến tích các nơi gửi về
"Rất nhanh các đại thần khác cũng biết tin mà tới
"Đại vương!!!"Cùng với một tiếng hô to, Trương Bất Nghi kích động chạy tới, hai tay dụi mắt, gần như không áp chế được cảm xúc:" Đại vương
Người không sao, người không sao!"Lưu Trường vỗ vai hắn:" Chớ lo, không một ai có thể làm quả nhân bị thương được
"Triệu Bình, Phùng Kính, Lưu Quảng cũng bước thấp bước cao, mồ hôi lấm tấm chạy tới bái kiến đại vương
Mọi người bấy giờ mới xúm quanh Lưu Trường đưa vè vương cung, cứ như sợ đại vương lại chạy mất vậy
Trương Bất Nghi nhìn đội quân dũng mãnh mà đại vương dẫn về, nói nhỏ:" Đại vương, nay quân đội thiên hạ đều ở Đường, bọn họ đều nghe lệnh đại vương
"Hắn chưa nói hết thì Triệu Bình đã chửi um lên:" Trương Bất Nghi, tên phản tặc kia, ngươi định làm gì?"Trương Bất Nghi nhìn các đại thần xung quanh, nhún vai:" Ta chẳng có ý gì, chẳng qua muốn mượn quân thiên hạ, đánh bại Hung Nô
"Lưu Trường nghiêm nghị nói:" Quả nhân là hiền vương, sao có thể có ý khác, nay thiên hạ trừ Triệu vương ra, tất cả đều là hiền vương, tất cả đều muốn tập hợp quân đội tôn vương trừ di, đó là nghĩa cử của chư hầu! Trương Bất Nghi, lời như thế đừng nói nữa
""Vâng!"Lưu Trường về tới vương cung, không vội đi gặp Tào Xu, cùng mọi người thương lượng công việc ở Đại Tuyên Thân Điện:" Nay chiến sự bận rộn, mọi người mệt nhọc! Hung Nô chưa diệt, nước Đường chưa yên, quả nhân không ở lại Tấn Dương, chuẩn bị tới chỗ sư phụ, hiệp trợ người phá Mạo Đốn
""Chuyện trong nước phó thác cho chư vị
"Lưu Trường lại hỏi tới tình hình trong nước, Trương Thương đều trả lời, càng nghe Lưu Trường càng đau lòng, theo lời Trương Thương, nước Đường gần như đánh sạch tích góp bao năm, nếu tiếp tục đánh thế này, nước Đường sẽ thực sự thành quốc gia bần cùng như trong lời Lưu Trường rồi
"Quả nhân đã báo lên triều đình, không lâu nữa cứu tế của triều đình sẽ tới
Trương tướng, trong nước không thể loạn, mong ngài quan tâm nhiều hơn
Quả nhân thực sự không ngờ, chiến sự này xem ra phải dừng thôi, còn đánh nữa nước Đường không chống được mất
"Trương Thương trấn an:" Đại vương cũng không cần lo như thế, cuộc đại chiến này thu hoạch cũng không ít, gia súc phải tới hàng trăm vạn
""Gia súc nhiều thì sao, không thể giết hết chia cho bách tính ăn, dù có giết cũng chỉ đủ nước Đường ăn vài ngày, vẫn phải đặt canh tác lên hàng đầu
""Vâng!"Lưu Trường dặn dò rất nhiều việc rồi mới về nội điện
Khi y đi vào, Phàn Khanh đang ngồi trước mặt Tào Xu cười nói rúc rích, vừa thấy y thì đều không nói nữa, chỉ nhìn y, Lưu Trường toét miệng cười, ngồi xuống bên Tào Xu
"Xu, nàng không biết, con bé này quá yêu quả nhân, uy hiếp ta, nói nếu ta không cưới muội ấy, liền tự tận
Quả nhân tốt bụng, nghĩ dù sao cũng là một mạng người, không thể làm sát, thế là mang về
""Tên khốn huynh! Huynh nghe nói muội sắp hôn phối liền cướp muội về!" Phành Khanh hét lên:Tào Xu cười khẽ liếc một cái:" Nếu đại vương sau này mỗi lần xuất chinh đều mang về một người thì phải làm sao? Vương cung này đủ chưa không?"Lưu Trường không xấu hổ còn huênh hoang:" Nếu không chứa nổi thì sai người mở rộng, xây các lâu lớn nhất, chứa đầy mỹ nhân
"Phàn Khanh rất biết ý, lấy lý do đường xa mệt mỏi đi nghỉ ngơi trước, dù sao hai người họ lâu rồi chưa gặp nhau
Phanh Khanh đi rồi, Tào Xu không còn cười nữa, nước mắt ươn ướt, xoay người ôm lấy Lưu Trường, giọng nghẹn ngào:" Đại vương không sao là tốt rồi
"Trong quãng thời gian Lưu Trường mất tích, Tào Xu là người lo cho y nhất, nhưng là chủ hậu cung, nàng không thể tỏ ra kinh hoàng, còn thường đi thăm gia thất các đại thần, tặng quà, vỗ về họ
Thời gian qua nàng làm không tệ, góp một phần không nhỏ lặng lẽ giữ ổn định nước Đường
Lưu Trường ôm gọn nàng trong lòng:" Khổ cho nàng rồi
"Cuộc chiến vẫn tiếp tục, Lưu Trường không thể ở Tấn Dương quá lâu, y phải lên tiền tuyến
Khi y dẫn theo một vạn Hồ kỵ tới Vân Trung, vừa vặn gặp được đại quân của Hàn Tín
Các tướng mừng rỡ tới bái kiến, Lưu Trường thì kinh ngạc, sao lại lui về Vân Trung rồi?Lưu Trường đi vào lều chủ tướng, thấy Hàn Tín ngồi ở thượng vụ, chạy tới trước mặt: "Sư phụ!"Ai ngờ chưa kịp nói gì, Hàn Tín lớn tiếng quát:" Thằng nhãi
"Lưu Trường ngớ người, ủy khuất hỏi:" Sư phụ cớ gì mắng đệ tử?""Ta dạy ngươi binh pháp bao năm là để ngươi đánh trận kiểu đó à? Ta nói với ngươi thế nào? Tướng quân chỉ dựa vào vũ dũng cá nhân tác chiến, có thể thắng trận, nhưng không thắng được cuộc chiến, ngươi làm kiểu đó à?"Hàn Tín đúng là tức điên, ông ta dạy thằng nhãi này binh pháp lâu như thế, kết quả là y lại dùng thủ đoạn của Hạng Vũ, sao hả, ngươi thấy ta không bằng Hạng Vũ hay sao?Lưu Trường cúi đầu lẩm bẩm:" Đệ tử toàn dùng thứ sư phụ dạy đấy chứ, nghiên cứu địa hình, phân biệt giữa chủ lực và bên sườn, rồi còn cả cái chia tách chiến trường, chiến thuật kỵ binh, dọc đường chặn tiếp tế, không phải do sư phụ dạy cả à?"Hàn Tín chỉ còn biết thở dài:" Thôi
Đời này của ngươi chỉ có mệnh làm tướng quân tầm thường thôi, mãng phu không có đầu óc
"Lưu Trường không dám phản bác nhưng mặt đầy bất mãn