Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377: Quả Nhân Đi Săn Đã

Chương 377: Quả nhân đi săn đã

Hạ Vô Thư vốn không phải người có cái lưng quá cứng, trước nay Đường vương nói gì luôn phục tùng, nhưng nghe Lưu Trường nói thế bỗng nhiên cực kỳ nghiêm túc nói:" Đại vương, y, tức là trị bệnh cứu người, chuyện này liên quan tới tính mạng con người, sao có thể qua loa? Học y là phải học tới tinh thông, ra ngoài chữa bệnh cứu người nếu chỉ học đại khái thì chỉ đi hại người, chẳng thà không học cho rồi

""Ông nói đúng lắm

" Lưu Trường gãi cằm:" Y gia các ông bây giờ có những ai?""Trừ thần ra, ở Thái Xuyên có vị Công Tôn Quang, Lâm Truy có Dương Khánh từng là tùy quân y có công, được ban tước

Rất nhiều

"Hạ Vô Thư liệt kê một loạt cái tên, Lưu Trường nghe chăm chú:" Nếu toàn bộ những người đó tới nước Đường cùng dạy dỗ, vậy có nhanh hơn được một chút không?""Nếu Y gia quy tụ, có lẽ sáu bảy năm là được

"Hạ Vu Thư không dám khẳng định:" Có điều đại vương, trừ Dương Khánh ra, các Y gia khác đều bị vương hầu kính nhi viễn chi, vì chuyện chữa bệnh, rất dễ gây họa bản thân

"Lưu Trường tất nhiên hiểu điều ấy, sợ trị bệnh không tốt, người nhà đi gây rối mà, tưởng tượng nhà chư hầu vương gây rối với Y giả mà nói đáng sợ tới cỡ nào, năm xưa ngay cả Biển Thước còn sợ nữa là họ

Y gia kỳ thực không phải là một học phái như Nho gia, Pháp gia, thiên hạ đem tất cả người học y gộp lại, gọi là Y gia

Bọn họ căn bản không có sức ảnh hưởng, cũng không kết bạn kết bầy, phân bố ở các nơi, căn bản không thể tự bảo vệ bản thân

Lưu Trường còn đang suy nghĩ, Hạ Vô Thư nói:" Huống hồ đại vương muốn tùy quân y, chỉ e họ không chịu

""Ai bảo quả nhân muốn tùy quân y chứ? Quả nhân muốn tiểu nhi y!""Hả??" Hạ Vô Thư kinh ngạc:" Vì sao ạ?""Quả nhân xem tấu biểu, nhà bách tính bình thường, sinh mười đứa, chết năm sáu đứa, triều đình luôn cổ vũ bách tính sinh con, đánh thuế hà khắc với người chưa thành gia

Nhưng không nghĩ cách bảo vệ những đứa bé ra đời, tránh chúng chết non, làm thế còn có ích hơn là thu thuế

" Lưu Trường cảm khái:" Quả nhân cũng làm cha, nỗi đau mất con tuy chưa biết, nhưng rất sợ

"Hạ Vô Thư nhìn Lưu Trường biểu lộ chân tình, ông ta chưa bao giờ thấy đại vương nghiêm túc như vậy, hành đại lễ:" Thần nhất định vì đại vương làm thành việc này, nhất định nghĩ cách mời những danh y kia tới

"Lưu Trương đang định nói, đột nhiên nhìn thấy gì đó ngồi xuống nhìn ổ chó, sau đó đùng đùng nổi giận:" Người đâu ?!!"Cận thị phụ trách trông coi nơi này vội chạy tới cười nịnh:" Đại vương có gì sai bảo ạ?""Số chó săn này là do ngươi nuôi à??""Chính là thân đích thân

"Cận thị còn chưa nói hết thì thấy một nắm đấm cực lớn đấm tới, hắn không kịp phản ứng, bị đấm thẳng vào mặt ngã lăn ra

Lưu Trường thu nắm đấm lại nói với Hạ Vô Thư:" Tên này dám dùng thịt nuôi chó, người nước Đường ta còn chưa có đãi ngộ đó, chó đã được hưởng thụ trước rồi, đưa hắn đi cho quả nhân, mang tới mỏ

""Vâng!"Tức thì có giáp sĩ đi tới khiêng đi mặc cho cận thị kia la hét

Lưu Trường tiếp tục câu chuyện như không có chuyện gì:" Nhất định phải mời những Y gia có danh tiếng tới, người như Dương Khánh nên nói rõ, giải thích được mất trong đó

Với người không muốn phục vụ vương hầu thì ông phải chú trọng sách lược, nói là phát hiện ra y thư của Biển Thước, mời họ tới nghiên cứu

Đợi họ tới nước Đường rồi thì đừng hòng đi

""Trong vòng mười năm, quả nhân muốn các nơi ở nước Đường phải có y quán, mỗi hương có mười y giả

"Hạ Vô Thư chắp tay cung kính:" Vâng!""Quả nhân đi săn đây, ông phải làm cho tốt, càng nhanh càng tốt!""Vâng!""Viu !"Mũi tên bay đi, cắm phập vào thân cây đằng xa

Con báo cả kinh xoay người chạy, Lưu Trường thúc ngựa đuổi theo sau, liên tục xạ kích, bắn mấy phát liền, độ chính xác đều tệ hại

Lưu Trường mất kiên nhẫn, còn chưa nhắm đã bắn, con báo chạy lung tung

Lưu Trường thấy mình bắn mãi không trúng mà con báo sắp biến mất trong bụi cây, y nổi khùng, rút trường mâu từ túi trên ngựa ra, hướng con báo ném tới

Cùng với tiếng kêu thảm, con báo bị đóng đinh trên mặt đất, giẫy mấy cái rồi nằm im

Lưu Trường mừng rỡ, đi tới đá vài phát, mắng:" Giỏi thì chạy nữa xem

"Đám tướng sĩ lúc này mới đuổi kịp đại vương, hô lên:" Đại vương thần xạ

Í

Thần ném!"Lưu Trường ngửa đầu cười to, nay các nơi vẫn còn mãnh thú tới lui, có con hại người, có con bắt gia súc

Bởi thế mãnh thú cũng là thứ đại hại

Đương nhiên ở nơi bách tính tương đối nhiều như Tấn Dương, dã thú tương đối ít, còn nơi khác trong rừng thường xuyên có mãnh thú hại người

Đám mãnh thú này nếu tập kích gia súc, bọn chúng không chỉ bắt đủ ăn, mà thường là cắn chết hết gia súc trong chuồng, sau đó mới tha đi một con

Vì nghiệp chăn nuôi của nước Đường vô cùng phát triển, có lượng hớn bò, dê, trâu, ngựa, lại còn có lợn, gà

Mỗi lần thu hoạch từ Hung Nô, Lưu Trường thích phát cho bách tính các nơi để họ tự nuôi

Đó là nguyên nhân mà người Đường hiếu chiến, tham chiến được tước vị, bách tính không tham chiến cũng được lợi ích

Lưu Trường ở nước Đường rất được lòng dân, một mặt bản thân y vũ dũng, được truyền miệng ở nước Đường, mang nhiều sắc thái thần bí

Phương diện khác là Lưu Trường đối xử với bách tính không tệ, tuy y thường triệu tập lao dịch hết làm đường lại xây thành, nhưng y không dùng không công

Làm việc cho Đường vương là được ăn thịt

Ngược lại, Triệu vương đối xử với bách tính rất tốt, bách tính không phải lao dịch, nhưng họ ăn không no

Lưu Trường sai người thu lại thi thể, hỏi:" Còn tấu biểu nữa không?"Lưu Trường sở dĩ tới đây đi săn cũng không phải là nhất thời nổi hứng, mà nhận được tấu của địa phương nói nơi này có dã thú hại người nên mới tới tiêu diệt

Loan Bố lắc đầu:" Hết rồi ạ, bị đại vương giết cả rồi

""Đại vương, nếu như giết mãnh thú quá nhiều, các loài động vật khác không còn thiên địch, thứ như thỏ hoang càng nguy hại

"Lưu Trường xua tay:" Được rồi, được rồi, ngươi đừng nói nữa, quả nhân biết rồi

Triệu vương phái sứ giả tới chưa?""Còn chưa ạ

"Lưu Trường cưỡi lên tuấn mã, dẫn mọi người về huyện thành

Loan Bố đi bên thấp giọng nói:" Đại vương, Triệu vương trước đó tới giúp nước Đường xuất binh, thương vong thảm trọng, hơn vạn người chết sạch ở tiền tuyến

Chúng ta nên có bồi thường mới được

""Quả nhân biết

""Lần này nước Yên muốn xuất chinh Liêu Đông, triều đình đồng ý cũng là nhờ đại vương

Thần thấy Yên vương tuy thân với đại vương, lại không hợp với chư vương, dã tâm bừng bừng

""Sao? Chẳng lẽ ngươi thấy Yên vương muốn làm phản à?"" Cái này thì không ạ

Yên vương tuy hiếu võ, nhưng chưa từng ngồi xe sáu ngựa kéo, không có hành vi quá giới hạn

"Lưu Trường cảm giác câu này của Loan Bố có ý khác

"Chỉ là Yên vương quá chú tâm vào binh sự, không phải là chuyện tốt, đợi khi hội kiến, xin đại vương hòa hoãn chút

Thần thấy hắn có ý ép đại vương tiến vị, điều này rất nguy hiểm

Trương Bất Nghi chẳng qua là một đình úy, dù có ý này nhưng không làm được gì, Yên vương lại là chư hầu một phương

""Quả nhân biết, ngươi yên tâm!"Bọn họ vừa trò chuyện vừa vào thành, Lưu Trường không thích khi săn bắn bị quấy nhiễu, bởi thế mặc thường phục, trừ huyện lệnh địa phương, không ai biết y là vương

Lưu Trường tới khắp nơi đi săn, cũng thích bịa thân phận cho mình, nói mình là con cháu nhà thái úy

"Đại vương, còn chuyện Hạ Vô Thư

Vừa rồi có thư tới, nói triều đình cũng biết tin này, còn phái người tới hỏi, có thể chép một bản sách của Biển Thước, đưa tới Trường An

""Ha ha ha, đại thần Trường An cũng bị lừa à? Chẳng lẽ ngay cả Trần Bình cũng bị lừa?""Là Chu tướng ạ

""Ài, cái ông già này, đúng là quá thẳng, quá thật thà

"

Bình Luận (0)
Comment