Khóe mắt Lữ hậu hơi giật giật, bình thường thằng nhãi ngươi sao không nhanh trí như thế?Trần Bình cúi đầu không nói
Lưu Trường nhìn chằm chằm Trần Bình:" Ngươi tới đây là để xem thái độ của a mẫu ta chứ gì?""Nếu a mẫu ta gấp gáp hỏi gian tặc là ai, ngươi sẽ nói, nếu a mẫu ta hỏi chuyện khác, ngươi sẽ giả vờ không biết
Vậy rốt cuộc a mẫu bảo vệ ai không cho con biết
Người của Lữ gia à?""Nói linh tinh!" Lữ hậu cắt lời:" Người Lữ gia giết con làm gì?""Thế thì xem ra là người của Lữ gia rồi
Ha ha, quả nhân chẳng qua ăn dê nhà họ, vậy mà họ muốn giết quả nhân
Được, quả nhân cho họ thấy thế nào là cơn giận của chư hầu
" Lưu Trường mặt đen xì, xoay người muốn đi:"Ngươi lấy Lữ gia uy hiếp ta à? Được, đi đi, đi giết cữu phụ di mẫu của ngươi đi, chưa giết hết thì đừng quay về gặp ta
"Lưu Trường đang đùng đùng nổi giận đi ra ngoài tức thì quay lại, chiêu này tất nhiên cũng là thăm dò, nếu người Lữ gia làm, a mẫu đã trói y lại:" Vậy là con nhầm, không phải họ
""Chuyện này do Tào hoàng hậu làm
" Lữ hậu trực tiếp ra kết luận:" Vì tội này, ả phải bị xử tử
""A mẫu không phải là muốn bảo vệ hung thủ, mà muốn thừa cơ giết hoàng hậu à? Vì sao làm thế?" Lưu Trường nheo mắt:" A mẫu thấy con ngay cả một nữ tử mà không trấn nhiếp được, hà tất đưa con lên kế thừa đại thông?"Lữ hậu không đáp
"A mẫu có nghĩ tới, nếu người giết hoàng hậu thì huynh trưởng sẽ ra sao chưa? Huynh ấy chịu được đả kích này không? Tường thì phải làm sao?" Vẻ mặt Lưu Trường trở nên vô cùng nghiêm túc:" Con không để ai làm tổn hại huynh trưởng
Trần hầu, ta biết ngươi rất tiếc mạng, nói thế này đi, ngươi sợ a mẫu ta không dám nói, chẳng lẽ ngươi không sợ ta?"Lưu Trường rút trường kiếm ra, đi tới trước mặt Trần Bình, cười:" Đắc tội với a mẫu ta, có lẽ ngươi sẽ khó sống, nhưng nếu bây giờ ngươi không nói thật, ngươi sẽ chết ở đây, không ai bảo vệ được ngươi
"Lưỡi kiếm chĩa thẳng vào mặt, Trần Bình vẫn không nói,Lưu Trường vung kiếm lên
"Dừng tay!" Lữ hậu quát to:Lưu Trường không quay đầu:" A mẫu, con không phải đại ca, con ghét bị lừa, càng không cho phép bị khinh nhờn
Con không phải là đứa bé ngoan như đại ca, dù là a mẫu cũng không thể làm chuyện con không muốn thấy
Con người con từ trước tới giờ không biết thế nào là nhẫn nại, chỉ biết sống hoặc là chết! Đại trượng phu phải sợ gì chứ?""Con nói Tào hoàng hậu sống, là tỷ ấy phải sống! Không ai giết được giết tỷ ấy, trừ khi giết con
"Lữ hậu phẫn nộ nhìn thẳng vào y:" Ngươi vì một nữ tử mà đối nghịch với ta à?""Con vì huynh trưởng, a mẫu muốn vì một chuyện không cần thiết mà đối nghịch với con à?""Người đâu!" Lữ hậu hạ lệnh, tức thì có giáp sĩ xông vào đợi lệnh:Từ khi Cao hoàng đế qua đời, tới giờ chưa ai dám chống đối với Lữ hậu, càng đừng nói là dùng loại ngữ khí đó ép bà
Không ai có thể khiến Lữ hậu cúi đầu, dù có là Lưu Trường
Lưu Trường nghênh mặt nhìn đám giáp sĩ xung quanh đầy khinh bỉ
Nhi tử lớn rồi, không còn phục tùng trưởng bối vô điều kiện, làm thao cách nghĩ của bản thân, thậm chí chống lại họ, trách móc họ
Ở nhà bình thường, chuyện này không có gì to tát, nhưng trong hoàng cung, đây lại là xung đột nghiêm trọng
Vào lúc căng thẳng đó, Trần Bình lên tiếng
"Kẻ muốn hạ độc đại vương phải biết đại vương bình thường du ngoạn ở đâu, đại vương ra ngoài luôn thích dùng tên Lữ Lộc, mà biết tên giả của đại vương, còn cùng đại vương ra ngoài, chỉ có bệ hạ
""Bởi thế, gian tặc khả năng biết chuyện của đại vương từ bệ hạ, biết bình thường đại vương hay đi đâu thích làm gì
""Do đó thần phán đoán, gian tặc nhất định là người trong hoàng cung, là người bên cạnh bệ hạ
Tiết là của hoàng hậu, người này còn tiếp xúc được với hoàng hậu
""Thần sở dĩ dám nói hoàng hậu không phải hung thủ, vì đại vương ra ngoài, bên cạnh luôn có xá nhân, giáp sĩ hoặc hảo hữu
Rượu độc kia rất mạnh, đại vương uống vào là chết, bọn chúng muốn thoát không phải dễ
Hơn nữa tiết là thứ không cần mang bên cạnh, là có kẻ muốn giá họa hoàng hậu
""Nếu đại vương bị hạ độc chết, ai là người được lợi nhất?""Khi đó hoàng hậu bị xử tử, công tử Tường bị liên lụy, ngoài ra còn có Đường vương hậu bị liên lụy, thậm chí thế tử An cũng vì mẹ mình mà bị ảnh hưởng
Tào gia bị đả kích, bệ hạ cũng không tiếp nhận được tin dữ này
""Vì thế thần cho rằng hung thủ là hậu phi của bệ hạ, hơn nữa có nhi tử cùng với thế lực ở Trường An
""Phi tử này muốn trừ diệt đại vương, vu oan Tào gia, thay thế hoàng hậu để nhi tử mình lên ngôi
Có điều người này quá ngu xuẩn
""Hẳn lúc này đệ bát phu nhân hẳn là đã chết rồi
"Trần Bình nói rất thong thả
"Đệ bát phu nhân?" Lưu Trường lẩm bẩm, y biết nữ tử này, sinh cho đại ca một nhi tử tên Lưu Bất Nghi, y từng gặp đứa bé đó:Lữ hậu nghiêm mặt không nói
"Sao ngươi đoán định là nàng?" Lưu Trường hỏi:"Đại vương có chưa biết, vị phu nhân này là tôn nữ của Tề vương đệ Điền Anh, Cao hoàng đế di dời quý nhân các nơi tới Trường An
Gia tộc bọn họ số lượng đông đúc, thế lực cực lớn, nuôi cả tử sĩ
Vương giáo đầu nói kẻ kia đâm từ dưới lên, đó là kiếm pháp của người Tề, chẳng qua dùng chùy thủ thôi
""Có điều trong thành Trường An có chuyện gì qua được tai mắt thái hậu? Hành vi này chỉ chuốc lấy diệt vong cho tông tộc bản thân
"Lưu Trường bừng tỉnh, người này nói chen vào đúng lúc đã làm chệch hướng xung đột:" Ngươi quá lợi hại rồi đấy, trong thời gian ngắn như vậy mà cái gì cũng biết
Quả nhiên so với đám người các ngươi, quả nhân còn quá đơn thuần
""A mẫu, hung thủ thực sự đã tìm thấy rồi, chuyện này chấm dứt ở đây đi
"Lữ hậu đứng dậy dẫn người rời đi, không thèm để ý tới Lưu Trường
Lưu Trường mặc kệ, dù gì hai mẹ con đâu phải giận nhau lần đầu, cứ sán tới bên cạnh:" A mẫu, đừng giận mà, người muốn con làm hoàng đế chẳng phải vì con không sợ gặp chuyện sao, nếu con giống đại ca con, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, a mẫu sẽ thất vọng còn gì
"Lưu Trường đứng bên trái thì lữ hậu nhìn sang phải, khi Lưu Trường chạy sang bên phải thì bà lại nhìn bên trái
Tóm lại là lờ thằng nhãi này đi
"A mẫu ! con biết sai rồi
""A mẫu !"Cứ như thế đi về Tiêu Phòng điện, Lữ hậu ngồi xuống, Lưu Trường chạy ra sau lưng bà, cẩn thận bóp vai, mặt hết sức nịnh bợ
"A mẫu, con biết người làm mọi việc là vì con
""Nhưng mà con không cần
""Con có thể làm tốt tất cả không cần a mẫu phải lo, a mẫu cứ yên tâm dạy bảo an, đừng để nó học cái thói xấu thích đọc sách là được
A mẫu làm đủ nhiều rồi, yên tâm nghỉ ngơi đi, những chuyện khác giao cho con, có thực sự có thể làm tốt tất cả mà
"Lưu Trường tới trước mặt Lữ hậu, tha thiết nói
"Rốt cuộc con phải làm thế nào a mẫu mới biết là con lớn rồi? Con có thể xông pha giữa vòng vây Hung Nô, có thể ép người như Trần Bình nói ra sự thực, con khiến quần thần nghe thấy tên mình là khiếp sợ
Sao a mẫu không tin con? Đại ca cũng thế
Bất kể bọn con làm gì, trong mắt a mẫu đều là trẻ con không hiểu chuyện
A mẫu nói làm mọi việc muốn tốt cho bọn con, nhưng việc a mẫu làm khiến bọn con không thấy tốt chút nào
"Lữ hậu chỉ nhìn Lưu Trường đang kể lể phiền não của mình, trong mắt bà, trước mắt không phải là tráng hán vai hùm lưng gẫu, có thể xé sác mãnh thú, mà chỉ là thằng nhóc cao tầm mặt đất, chảy nước mũi, quần áo bẩn thỉu, mặt đầy vẻ không phục
"Yên tâm đi, đợi ta chết con sẽ trưởng thành
"