Trần Bình cầm trà trước mắt, nhấp một ngụm nhai, trà thời này rất đặc, cần phải nhai mới được
Phùng Kính ngồi ở bên tò mò nhìn vị quốc tướng ác danh vang xa này
Tựa hồ thiên hạ xảy ra bất kỳ chuyện gì, mọi người đều hoài nghi Trần hầu làm, nên nói do Trần hầu trí kế vô song hay là do nhân phẩm của Trần hầu có vấn đề? Nhiều khi mọi người hoài nghi ông ta không phải do ác danh, mà là do năng lực, luận tới mưu mô, Trần Bình thuộc cấp bậc lão tổ tông
Trông Trần Bình có vẻ không coi lời Lưu Trường ra gì, thong thả nhai nuốt, chẳng vội rửa sạch tội danh cho mình
"Trần tướng, khi nào chúng ta lên đường
""Ngươi muốn đi lúc nào cũng được
""Vậy còn ngài
""Ta chưa ăn xong
""Trông ngài có vẻ không sốt ruột chút nào nhỉ, ngài không sợ chuyện này liên lụy tới mình sao?"Vừa rồi Phùng Kính đã biết chuyện đại vương gặp ám sát từ Trần Bình, hắn khiếp sợ, nhưng mà Trần Bình có vẻ chẳng coi trọng vụ ám sát này
Trần Bình bình tĩnh nói:" Chuyện này không phải do ta làm, kẻ làm chuyện này quá ngu xuẩn
""Nếu là ta, ta sẽ không ra tay ở Trường An, phái người tới nước Đường, thuê vài người Hồ làm, đẩy chuyện cho Hung Nô, khiến hai bên giao chiến, làm suy yếu thực lực cả Hung Nô với nước Đường, thế không phải tốt à? Loại ngu xuẩn nào mới ra tay ở Trường An?"Phùng Kính đứng bật dậy:" Ông có ý gì, dám có ý đồ xấu với đại vương à?"Trần Bình chẳng đáp, lờ tịt tên thần tử nước Đường trước mắt
"Đi thôi
"Uống hết trà, Trần Bình mới sai người chuẩn bị xe ngựa, cùng Phùng Kính rời phủ, mục đích của bọn họ không phải đình úy mà là nơi Đường vương bị ám sát
Khi bọn họ tới nơi thì giáp sĩ đã canh giữ xung quanh, không cho bất kỳ ai tới gần, Trần Bình nhận lệnh tới điều tra tất nhiên là ngoại lệ
Trần Bình nhìn quanh sai bảo:" Gọi tất cả mọi người theo đại vương lại đây, gọi cả đình úy nữa
"Tranh thủ lúc giáp sĩ đi gọi người, Trần Bình dạo quanh quán ăn, thi thoảng ngồi xuống, lúc sờ bàn, kiểm tra mặt đất, hành vi cổ quái
Phùng Kính nghi hoặc đi theo sau, không biết ông ta kiểm tra cái gì
Rất nhanh giáp sĩ đi cùng Đường vương khi đó, còn cả vị Vương giáo đầu và đình úy đều tới nơi
Đình úy Vương Điềm Khải rất tôn kính Trần Bình, tức khắc dùng đại lễ bái kiến
Trần Bình gật đầu:" Ta muốn xem thanh chùy thủ dùng để hành thích
"Hung khí đưa tới, Trần Bình cầm xem chốc lát, đi tới bàn Lưu Trường ngồi, vung chùy thủ đâm tới
"Không đúng, Trần hầu, không phải đâm thẳng, mà là từ dưới đâm lên
" Vương giáo đầu nhắc nhở:"Ồ!" Trần Bình gật gù đưa chùy thủ cho Vương Điềm Khải:" Vậy các ngươi về đi, ta đi đây
"Nói xong là đi luôn, để lại cả đám người ngơ ngác, Phùng Kính theo sát gót:" Trần hầu, ngài đi đâu?""Hoàng cung
""Có rất nhiều người nhìn thấy, không đi hỏi sao?""Không cần
"Trần Bình nói rất ít, khi ông ta ngồi xe tới hoàng cung, Phùng Kính mù tịt, rốt cuộc ông ta đang làm gì?"" A mẫu ngồi đi
"Lưu Trường cười hì hì, đỡ Lữ hậu ngồi xuống, trong cung chỉ còn lại bốn người Lưu Doanh, Lưu Trường, Tào hoàng hậu và thái hậu, Tường đã được đưa đi
Lữ hậu mặt lạnh tới tàn khốc, dù Lưu Trường tới, sắc mặt cũng không hòa hoãn bao nhiêu
"A mẫu, sao đại ca lại chọc giận người rồi
"Lữ hậu không đáp mà chất vấn:" Ngươi muốn giống đại ca ngươi, bảo vệ kẻ mưu sát mình à?""A mẫu, con là đích truyền của Nho gia Tuân Tử, tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc lấy đức báo oán
""Vậy đừng ngăn ta, về đi
""Nhưng mà rốt cuộc ai mưu hại con còn chưa rõ mà
"Lưu Doanh bi phẫn hỏi:" A mẫu nói thế là sao, sao hoàng hậu lại mưu hại Trường đệ, a mẫu định giết tất cả người mà mình không thích à? Vì sao không giết con trước?""Hôm nay Trường tới quán ăn trong thành, gặp kẻ hành thích nó, có gian tặc định dùng độc mưu hại, tìm được trên người tiết của Tào Tham, ngươi còn muốn nói gì?" Lữ hậu phẫn nộ quát:Tích tắc đó Lưu Doanh lặng người
Hắn nhìn về phía hoàng hậu, lòng kích động tới toàn thân run bần bật, Lưu Trường thấy vậy vội đi tới giữ chặt tay hắn:" Huynh trưởng đừng nóng, người tới hành thích sao lại mang tiết của Tào gia? Đệ thấy không phải do đại tỷ làm đâu
"Lưu Doanh gần như sụp đổ, chẳng biết có nghe thấy lời Lưu Trường không, nước mắt trào ra bên khóe, mồm há ra, không nói lên lời
"Huynh trưởng, không sao, đệ không sao mà, đệ nhất định bắt được tên gian tặc đó, huynh đừng lo
"Sắc mặt Lữ hậu càng khó coi, bà ghét nhất loại người như Lưu Doanh, người có nội tâm cường đại như bà, khinh thường kẻ không chịu nổi chuyện
Lữ hậu dù trải qua bất kỳ chuyện gì cũng không để người khác nhìn thấy mình thống khổ, vì bà thấy chỉ kẻ yếu mới thể hiện ra sự yếu ớt của mình trước người khác để lấy lòng thương hại
Lưu Trường thì khác, nhìn ca ca chỉ thấy đau lòng
Lưu Doanh vui vẻ từ Tuyên Thất Điện về Cam Tuyền Cung, nhìn thấy hoàng hậu quỳ dưới mặt đất, thấy nhi tử khóc lạc giọng, a mẫu lạnh lùng đứng đó, cùng với cận thị tay cầm chén rượu
Giây phút đó Lưu Doanh hiểu ngay, hắn vội xông tới đánh bay chén rượu, hắn không hiểu vì sao a mẫu luôn làm hại người quan trọng với mình
Có hắn che chắn, dù giáp sĩ hay cận thị đều không dám ra tay
Cho dù Lưu Doanh chẳng có chút uy vọng nào, nhưng hắn đối xử với người khác rất tốt, đám giáp sĩ, cận thị đều từng nhận ân đức của hắn, nên cúi đầu né tránh thái hậu bức bách
Trong hoàng cung hiểm ác lại có một người như Lưu Doanh, ai nỡ làm hại một người tốt, luôn dùng thiện chí đối đãi với người khác
Lưu Trường trấn an Lưu Doanh xong thì nhìn về phía Tào hoàng hậu:" Đại tỷ, có phải tỷ làm không?"Tào hoàng hậu rõ ràng đã quá khiếp sợ, mặt đờ đẫn, mắt vô thần
"Có phải tỷ an bài không?"Khi Lưu Trường quát lên, Tào hoàng hậu mới có phản ứng, nàng vội lắc đầu:" Không phải ta
Không phải ta
Suốt ngày ta ở hoàng cung trông con
"Nói tới đó khóc ròng quay sang Lữ hậu:" A mẫu, con chưa từng rời cung, suốt ngày ở đây, a mẫu biết mà
Từ khi vào cung, con coi người như a mẫu
Chưa từng làm một chuyện xấu nào
"Lữ hậu không bị nước mắt làm động lòng
Một cận thị đi vào cung, đứng ở cổng bẩm báo:" Thái hậu, Trần hầu bái kiến
"Lưu Trường nghe vậy giải thích:" A mẫu, con bảo Trần Bình điều tra chuyện này, giờ ông ấy tới, chắc là có thu hoạch
"Lữ hậu thoáng chần chừ, nói:" Cho ông ta vào
"Lưu Trường gọi cận thị tới, bảo họ đưa Lưu Doanh và hoàng hậu tới Hậu Đức Điện của mình trước, Lữ hậu không ngăn cản
Không lâu sau Trần Bình đi vào trong điện, cung kính bái kiến thái hậu và Đường vương
Lưu Trường hỏi:" Ta vừa mới từ phủ Trần hầu ra, vậy mà ngươi đã tra rõ chân tướng nhanh như thế à? Hay là tới tự thú tạ tội?"Mắt Trần Bình từ đầu tới cuối chỉ nhìn Lữ hậu:" Thái hậu, Đường vương lệnh thần tra chuyện này, thần tới bẩm báo thái hậu
""Ngươi tới bẩm báo ta phải nghiêm tra gian tặc, hay là bẩm báo gian tặc là ai?" Lữ hậu lạnh lùng nói:Trần Bình như nghe ra được gì đó liền đáp:" Thần tới bẩm báo nghiêm tra gian tặc, thân phận gian tặc chưa làm rõ ạ
""Chưa tra rõ thì ngươi tới hoàng cung làm gì? Ngươi trêu đùa quả nhân à? Người đâu kéo kẻ này đi nấu cho ta
" Lưu Trường nổi nóng:"Càn rỡ!" Lữ hậu trừng mắt:" Không được vô lễ với Trần hầu!"Lưu Trường không ngốc, y lập tức sinh nghi:" A mẫu, người biết cái gì rồi? Trần Bình cũng biết
Ông ta không dám nói, đúng không?""Chẳng lẽ là người a mẫu phái đi? Không đúng
Con lầm thời đi tìm Vương giáo đầu, căn bản không ai biết, bao gồm chuyện ăn cơm cũng là nhất thời nổi hứng
Con hiếu thuận như vậy, a mẫu sao nỡ giết con
Vậy vì sao a mẫu đột nhiên cảnh báo Trần Bình, không cho ông ấy nói
"