Hàn Tín không nói thêm nữa, cách bao nhiêu năm, ông ta lại nắm đại quyền, nhất thời không biết làm sao
Bao năm mùa rũa, nhiều chuyện rất đạm bạc rồi, trước kia mà xếp ông ta ngang hàng với đám Phàn Khoái, ông ta coi là đại sỉ nhục, giờ chẳng để ý nữa
Chỉ Lưu Trường dám trọng dụng ông ta mà chẳng lo gì
Lưu Trường chuẩn bị tiếp kiến đại thần, hai người Thúc Tôn Thông, Trần Bình thì gặp rồi, trong tam công chỉ có Quán Anh và Chu Xương là phải gặp
Lưu Trường quyết định gặp Chu Xương trước
Khi Chu Xương bị đưa tới hoàng cung, ông ta vẫn đầy căm phẫn, đối với đại thần như ông ta căn bản không thể cúi đầu với loại Hán tặc như Lưu Trường
Có điều Lưu Trường biết rất rõ đối phó với loại quân tử này, dễ đối phó hơn Trần Bình nhiều
"Ha ha ha, trọng phụ tới rồi, ngồi đi!" Lưu Trường cười to tới đỡ Chu Xương, hết sức niềm nở cứ như không biết người ta ghét mình vậy vậy:Chu Xương đẩy y ra, ông ta bị lắp, mỗi khi kích động là chứng này trở nên rõ ràng:" Xương , Xương, Xương thà chết không không khuất phục
""Trọng phụ! Năm xưa a mẫu nắm đại quyền, thiên tử như đồ bài trí, sao trọng phụ không thà chết không khuất phục?""Thái hậu lâm triều mà ngoại vương mưu phản, chẳng lẽ giống nhau?""Trọng phụ, quả nhân nói chuyện này
" Lưu Trường kệ ông ta phản kháng, khoác vai kéo tới gần:" Mấy ngày trước quả nhân ra ngoài uống rượu, có người muốn hạ độc mưu sát
Ta sai Trần Bình phụ trách chuyện này
Khi ta về hoàng cung
"Kể hết đầu đuôi câu chuyện, Lưu Trường nghiêm túc nói:" Nếu không phải ta, bệ hạ sẽ làm gì? Trọng phụ bảo vệ được thái hậu không? Bảo vệ được Tề vương không? Bảo vệ được bệ hạ không? Trọng phụ làm được gì?"Chu Xương ngần ngừ:" Dù vậy đại vương không nên mở ra tiền lệ như thế
""Cho nên quả nhân phản, trọng phụ muốn mắng thì mắng đi, ta không mở ra tiền lệ gì cả, ta chỉ phản thôi, sau này ai học ta thì cứ giết
Triều đại nào không có vài phản tặc giống quả nhân
" Lưu Trường nhe răng cười:Chu Xương không nói lên lời, chuyện này đúng là sự thực
"Quả nhân chưa từng nói với ai những lời này, hôm nay nói với trọng phụ, là muốn trọng phụ giúp ta
Khai quốc công thần theo a phụ năm xưa chỉ còn lại vài người thôi
""Đại vương, xin cho thần cáo lão hồi hương, thần không thể phò tá đại vương
"Lưu Trường thở dài:" Được, quả nhân không miễn cưỡng, vậy trọng phụ về đi, có thể định cư ở Trường An
""Vâng!" Chu Xương hành lễ bái biệt:Đột nhiên Lưu Trường nói:" Quả nhân chấp chính, Trường An nhất định sẽ phồn vinh hơn nhiều
Quả nhân nghĩ rồi, chuẩn bị triệu tập mười vạn dân tráng xây hoàng cung cho quả nhân, Vị Ương cung và Trường Nhạc cung đều không xứng với uy danh của quả nhân
Quả nhân muốn mô phỏng cung điện bảy nước trong quá khứ, xây một tòa cung điện chưa từng có
""Quả nhân còn muốn phát động trăm vạn dân chúng ở Nam Quận, Nam Dương, xây lại thành Trường An, gộp mấy huyện xung quanh vào, sau này trọng phụ nhất định sẽ bất ngờ vì sự xa hoa của Trường An
"Chu Xương bàng hoàng hét lên:" Đại vương, sao có thể lạm dụng sức dân như thế, đại vương quên bài học Tần diệt vong rồi sao?""Trọng phụ yên tâm, quả nhân chưa quên, bước đầu tiên quả nhân sẽ lệnh cho giáp sĩ giết hết hồ ly ở Đại Hán, sau đó cấm chỉ bách tính đi đánh cá
"Chu Xương nghe mà sởn da gà, thế này thì thiên hạ loạn mất, kéo tay Lưu Trường nóng nảy nói:" Nay, nay, nay Hung Nô mới bại, nên toàn lực khôi khôi phục sức dân, đại vương nên giảm giảm bớt thuế, chú chú trọng nông canh
Sao sao lại tùy ý ý xây dựng thành trì
"Lưu Trường gật gù:" Được, trọng phụ nói thế quả nhân tạm thời không xây dựng nữa, trong phụ cứ về đi
""Vâng!" Chu Xương không yên tâm chút nào, nhưng vẫn lại lần nữa hành lễ bái biệt:Lưu Trường lại dặn: "Mà trọng phụ chớ tới Lũng Tây hay Yên Đường nhé, quả nhân chuẩn bị tiêu diệt Hung Nô và Ô Tôn, khả năng phải trưng dụng toàn bộ bách tính những nơi đó, huy động tăm vạn đại quân
"Chu Xương hết hồn nói gấp: "Đại vương, nếu làm thế thì năm sau khắp nơi đói kém, dân chúng lầm than
""Không sao, trọng phụ cứ yên tâm mà về đi
" Lưu Trường rất nhiệt tình, cứ như muốn tiễn ông ta đi cho nhanh vậy:Chu Xương do dự chốc lát rồi ngồi xuống:" Đại vương vừa tới triều đường, nhiều đạo lý còn chưa hiểu, thần tạm ở lại phò tá đại vương vậy
""Trọng phụ chẳng lẽ không tin quả nhân?" Lưu Trường vỗ ngực, đường hoàng nói:" Trọng phụ cứ yên tâm, quả nhân là quân vương thế nào, trọng phụ còn chưa biết à? Quả nhân hiền mình như thế, đâu phải loại hôn quân tàn bạo, nhất định quản lý tốt Đại Hán
"Nghe thế thần sắc Chu Xương càng thêm kiên định:" Thần quyết định ở lại
"Tiễn Chu Xương đi rồi, Lưu Trường mới cười ngoạc miệng, ông già này quá thật thà rồi, là người thực sự lo cho thiên hạ, mình chỉ nói vài câu xong là hết dám đi
Tiến Chu Xương đi rồi, Lưu Trường tiếp kiến các đại thần khác
Quán Anh là đại thần đầu tiên ngả về phía Lưu Trường, nghe nói Lưu Trường muốn mình tới nước Trường Sa, ông không hề bất mãn
"Bên đó thiếu một vị quốc tướng như trọng phụ, Lục ca ta thật thà quá, Nam Việt tới nay chưa trả lại lãnh địa, trọng phụ tới đó dọa dẫm một chút
Ngô vương là người đáng tín nhiệm, có thể liên hợp đối phó với Nam Việt! Quả nhân tặng trọng phụ sáu nghìn xạ kỵ, để Nam Việt biết thế nào là khai quốc mãnh tướng
"Quán Anh gật đầu:" Vâng!""Về Quán A, quả nhân định đưa tới thiếu phủ, giúp đỡ Trần Bình làm việc, trọng phụ cứ yên tâm, quả nhân sẽ chiếu cố tốt hắn
"Nguyên nhân các công huân không phản đối Lưu Trường rất nhiều, y có năng lực, có uy vọng, có quân công, phương diện nào cũng phù hợp
Quan trọng nhất là con cháu họ quan hệ cực tốt với Đường vương, đại đa số là tâm phúc của y, từ nhỏ theo đuôi y chạy khắp nơi, bọn họ già rồi, phản đối Lưu Trường làm gì? Địa vị họ càng cao, địa vị con cái họ càng cao
Lưu Trường tiếp đó gặp mấy trọng thần, vỗ về xong lại nói tới con bọn họ, bọn họ cũng biểu đạt trung thành và ủng hộ
Tới khi Lưu Trường tiếp kiến Phàn Khoái, chuyện bắt đầu chệch hướng
"Khụ, di phụ vẫn khỏe chứ?""Di phụ!""Nhạc trượng!""Thằng nhãi này, cướp ái nữ của ta!!" Phàn Khoái phẫn nộ xông tới:Lưu Trường vội nhé tránh:" Không thể trách cháu, cháu sợ Khanh không được hạnh phúc
"Phàn Khoái mau chóng đuổi kịp Lưu Trường, hai người đánh nhau, đám cận thị không biết phải làm sao
Hai tráng hán đánh nhau rất lâu mới thở hồng hộc ngồi xuống, Phàn Khoái cứ như tìm Lưu Trường để đánh nhau vậy, ông ta lâu lắm rồi không động thủ, xoa xoa hốc mắt tâm tím của mình, mắng:" Thằng nhãi, ngươi dám đánh lại thật à?""Di phụ đánh cháu, cháu đương nhiên phải đánh lại
" Lưu Trương cũng xoa má mình:Phàn Khoái nhìn Lưu Trường mặt mày nhăn nhó thì cười phá lên:" Ha ha ha, sảng khoái! Khanh phó thác cho ngươi, thằng nhãi, nếu ngươi dám làm nó rơi một giọt nước mắt, ta sẽ không tha cho ngươi đâu
""Từ bé tới giờ, toàn Khanh bắt nạt cháu, không phải cháu nhường nhìn bao năm rồi à?"Phàn Khoái ngồi bệt xuống đất:" Ta già rồi, không giúp được ngươi nữa, có điều ta sẽ lưu ý đại thần trong triều
"Lưu Trường tự tin nói:" Không hề gì, cháu gặp hết đại thần trong triều rồi, cháu thấy bọn họ không có ý kiến gì khác
Chỉ có Hạ Hầu tướng quân, cháu phái người đi gọi, ông ấy không muốn tới
""Hạ Hầu Anh à, ông ta là người bướng bỉnh lắm, bất chấp tư tình
Yên tâm, ta đi gặp ông ta
"