Cùng lúc ấy tin tức Đường vương mưu phản, à không, Đường vương hỗ trợ huynh trưởng xử lý quốc sự đã truyền khắp nơi
"Đại vương của chúng ta
Đã
" Trương Thương không biết phải dùng từ ngữ gì:" Quyết định phò tá Hán thất, cai trị thiên hạ
Là thế đó, nghe nói bệ hạ không khỏe, đại vương chuẩn bị thay thế
"Triều đường im phăng phắc, cả người vững vàng như Trương Thương mà cũng rối rắm, dù sao tin tức từ Trường An truyền về quá chấn kinh, Đường vương gửi thư cho ông ta quá thẳng, trên đó chỉ có một câu: Quả nhân tạo phản rồi, mau mau tới Trường An
""Trương tướng, có phải đại vương phản rồi không?" Trương Bất Nghi hỏi nhỏ:"Khụ, sao có thể gọi là phản, đại vương lòng mang thiên hạ, đây là hành vi hiếu thuận
"Đột nhiên triều đường bùng lên tiếng ồn như sấm động, quần thần cười lớn, chúc mừng nhau, hò reo, mừng tới khóc
Trừ số ít đại thần, những người khác mừng phát cuồng, rốt cuộc ngày này cũng tới
Đám phản tặc nước Đường lúc này không nhịn được kích động nữa, ôm chầm lấy nhau
Triệu Bình cúi đầu thở dài, cuối cùng mình không ngăn cản được đại vương
Cái công nhắm mắt dưỡng thần, không tỏ ra vui mừng cũng không tức giận
Chu Kiến cười to cùng quần thần chúc mừng
Vương Lăng rất tức giận, mắng chửi đại thần bên cạnh, đại vương tạo phản, đám phản tặc các ngươi vui thế à?Quý Bố cau mày vẫy tay, tức thì có mấy giáp sĩ tới trước mặt Vương Lăng, ông ta cười hành lễ:" Vương tướng tốt nhất ở nhà nghỉ vài ngày, xin đi theo hạ quan
"Vương Lăng phẫn nộ chửi mắng:" Quý Bố, xưa nay ta luôn nghĩ ngươi là người trung lương, sao ngươi lại làm thế?"Quý Bố trấn định nói:" Mong Vương tướng nghỉ ngơi vài ngày
"Trương Thương quay đầu sang chỗ khác, làm bộ lão phu không thấy gì hết
Thế là người duy nhất không phục tùng Đường vương bị Quý Bố đưa đi, cả triều đường hò reo, bọn họ quyết định thông báo cho toàn bộ nước Đường, cả nước nên vì chuyện này mà ăn mừng
Triệu Bình buồn bã từ vương cung đi ra, ông ta không ở lại dự tiệc, không muốn thấy đại vương mưu phản, đang cúi đầu đi thì bên cạnh có tiếng thở dài
Quay đầu sang không ngờ Trương Bất Nghi cũng đi ra, sắc mặt buồn bã
Ông ta tức thì nổi giận:" Đều tại đám gian tặc các ngươi bức bách đại vương mưu phản, để lại tiếng ác! Ngươi không ở trong cung ăn mừng, đi ra làm gì?"Trương Bất Nghi thương tâm nói:" Ta khuyên đại vương mưu phản sáu bảy năm, lúc đại vương mưu phản lại không có ta
"Nhìn hắn như thế, không hiểu sao tâm tình Triệu Bình tốt hơn nhiều:" Ha ha ha, công tòng long có vẻ bị điển khách và thái phó cướp đi rồi, Trương Bất Nghi, ngươi chẳng làm được gì cả
"Tên phản tặc nghe thế càng buồn
"Triệu Bình, ông đi đâu đấy
""Lão phu phải về nhà ăn mừng
"Ngày hôm đó đám phản tặc nước Đường ăn mừng tưng bừng, chỉ có trung thần Trương Bất Nghi buồn bã rời đi, sử quan Tư Mã Hỉ ghi lại đúng sự thực
So với nước Đường, các quận và các nước phản ứng bình tĩnh hơn nhiều, chẳng qua là Đường vương mưu phản thôi, có gì bất ngờ
Các chư hầu vốn phải tới Trường An triều kiến, nửa đường nghe tin, bọn họ không dừng lại hay quay về mà còn đi nhanh hơn
Quận Tế Bắc nước Đường, Lưu Phì kéo tay Loan Bố cầu khẩn:" Xin ngài thả quả nhân đi, quả nhân phải tới Trường An
""Không có lệnh của đại vương, thần không thể để ngài đi
" Loan Bố nghiêm túc nói:"Ta sợ Trường đệ gặp nguy hiểm, vậy Loan công hãy thống soái quân đội nước Tề đi
""Đại vương sẽ không gặp nguy hiểm gì hết, quân đội nước Đường đã tới Hà Nội, Hà Đông, Nam Bắc quân đã quy thuận đại vương
"Lưu Phì lẩm bẩm:" Không ngờ Trường đệ mưu phản thật
""Tề vương! Đại vương nhà ta chỉ làm trọn hiếu đạo thôi, nếu ngài dám chê trách, chớ trách ta vô lễ
"Chuyện xảy ra ở Trường An làm các nơi đều có chút hoảng loạn, vội suy đoán tính xác thực, vì Lưu Trường uy vọng quá cao, thế lực lớn, vì thế không ai dám phản kháng
Đường vương không phải dễ chọc vào, các nơi hoặc phái sứ giả, hoặc tự mình tới Trường An, biểu đạt trung thành, cái tiếng bạo ngược của Đường vương đã đi vào lòng người, ai cũng nghĩ, vị đại vương này sẽ ra mệnh lệnh gì
Mà hai chiếu lệnh sau đó Đường vương đưa ra đều làm mọi người bất ngờ
Cho phép bách tính tự do đi lại, miễn giảm điền tô một nửa
Giảm thuế thì mọi người hiểu, đó là để vỗ về lòng dân, muốn mau chóng được bách tính ủng hộ, nhưng cho phép bách tính tự do đi lại là sao?Quân đội nước Đường đóng cách Trường An không xa, Lữ Lộc và Phàn Kháng đang tranh luận chuyện này
"Hiển nhiên đại vương muốn biến pháp rồi
" Lữ Lộc nói chắc nịch:"Sao biết?""Không phải đơn giản à? Năm xưa Thương Ưởng biến pháp, cuối cùng vì lệnh đi lại mà không thoát được
Đại vương đăng cơ, pháp lệnh đầu tiên là bỏ cấm lệnh đi lại, đó là để chuẩn bị chạy
""Phun rắm! Ai dám giết đại vương?" Phàn Kháng chửi:"Đại thần trung thành không ít, ví dụ như a phụ ngươi
""Thối lắm, a phụ ngươi mới là trung thần
"Quần hiền đang tranh luận, đột nhiên nhận được lệnh tập hợp, khi đại quân tụ tập, Chu Á Phu nghiêm mặt nói:" Sau khi vào thành, lập tức khống chế các nơi, phòng thủ nghiêm ngặt, không cho liên lạc, phàm có người tới thăm dò tình huống, bắt ngay!""Vâng!""Sư phụ, thấy thế nào?" Lưu Trường đắc ý nháy mắt với Hàn Tin:Hàn Tín không nói không rằng
"Năm xưa sư phủ thử hai lần, lần nào cũng thất bại, sư phụ nhìn quả nhân, làm một lần là thành, không có thương vong
Sư phụ, đây mới là mưu phản, bản lĩnh mưu phản của quả nhân cao hơn sư phụ đấy
""Được rồi!" Hàn Tín bực dọc cắt ngang lời Lưu Trường:" Trước kia ta vất vả khuyên can, ngươi không đồng ý
Giờ ta từ bỏ rồi, ngươi lại chơi trò này, rốt cuộc ngươi nghĩ gì?""Quả nhân có cách gì chứ? Trong các huynh đệ, chỉ có ta hiền lương nhất, có năng lực nhất, người khác đều ngốc nghếch, cai trị một hương cũng chẳng xong
Quả nhân không muốn làm hoàng đế, nhưng đương kim bệ hạ khổ sở cầu xin
""Ai mà muốn mưu phản chứ, người có tài thực sự đều bị người ta đưa lên vị trí đó
"Hàn Tín tối mặt, thằng nhãi này thực sự muốn ăn đòn
May mà Lưu Trường nhanh chóng bỏ qua đề tài này, nghiêm túc nói:" Quả nhân quyết định để sư phụ thay Quán Anh làm thái úy! Đám Phùng Kính muốn đi xứ Tây Vực, Ô Tôn là trở ngại lớn, nhưng có sư phụ ở đây thì không còn là trở ngại nữa
"Hàn Tín hồi lâu mới nói:" Ngươi yên tâm để ta làm thái úy sao?""Ài, cả Trần Bình lúc này còn trong hoàng cung giúp quả nhân phê duyệt tấu biểu, để sư phụ làm thái úy có làm sao? Chẳng lẽ sư phụ còn phản quả nhân à?" Lưu Trường cực kỳ tự tin:"Cái đó chưa biết
""Được được, sư phụ định mưu phản nhớ nói với quả nhân một chuyến, thế chuyện Ô Tôn thì sao?""Ta đi lập kế hoạch ngay
""Tốt, sư phụ chinh phạt Ô Tôn, có thể lấy quả nhân làm tiên phong
"Hàn Tín lắc đầu:" Thiên hạ nào có lý để hoàng đế làm tiên phong, đối phó với Ô Tôn, không thể dùng đại quân, phải chú ý chiến lược
Còn nữa, tạo phản dễ, vỗ về lòng người khó, quần thần trong triều, ngươi phải đi gặp, với người khác nhau phải có sách lược khác nhau
Phải mau chóng để họ tiếp nhận ngươi
""Bọn họ tiếp nhận lâu rồi
""Không, họ kính trọng quân công của ngươi, sợ thế lực của ngươi, nhưng trị quốc như giết thịt, ngươi chia không tốt, không thể thực sự thu phục được họ
Như Quán Anh, ngươi để ta thay hắn, hắn sẽ bất mãn
""Không đâu, quả nhân chuẩn bị để Quán hầu tới Trường Sa làm quốc tướng, ông ấy ở đó có thể thi triển tài năng của mình, quả nhân nói chuyện với ông ấy trước rồi, ông ấy đồng ý
""Từ thái úy thành quốc tướng chư hầu, sẽ không ai cam tâm tình nguyện
""Được, được, quả nhân đi tiếp kiến quần thần, thu phục từng người một
" Lưu Trường không thích nghe thuyết giáo, đồng ý luôn: