Đại lao đình úy chẳng khác gì trước kia, khi Lưu Trường tới nơi còn thấy rất nhiều người quen cũ, y vui vẻ hàn huyên, họ cũng hỏi:" Đại vương, lâu rồi không thấy Loan quân, hắn có khỏe không?""Khỏe lắm, hắn đang giam giữ Tề vương đấy
""Ặc
"Câu này làm không ai dám tiếp lời, chuyện đại nghịch bất đạo đó, ngài đừng nói ra được không?"Đại vương!" Vương Điềm Khải mau chóng ra nghênh đón, là ưng khuyển trung thành của thái hậu, ông ta vô cùng sùng bái Lưu Trường, dù sao y là người kế nhiệm duy nhất của thái hậu:Lưu Trường cùng ông ta đi quanh đình úy, hỏi tới công tác của quan lại, dặn dò:" Đừng giữ mãi điều luật cũ, luật pháp nước Đường thay đổi mấy lần rồi, các ngươi phải chú ý, Trương Bất Nghi sắp vượt các ngươi rồi đấy
"Vâng ạ
""Vậy bỏ luận cấm phóng xe trong thành đi
""Hả? Đại vương, nếu bỏ thì trong thành hỗn loạn, người vô tội bị xô chết thì phải làm sao?""Ồ, ngươi nói có lý, vậy thì phải làm sao?""Sau này đại vương tới chỗ không người đánh xe, bọn thần sẽ vờ như không thấy!""Được, giao hẹn thế
"Lưu Trường đi tới đâu cũng cùng quan lại đình úy trò chuyện tưng bừng, bọn họ như hảo hữu lâu năm không gặp, ngược lại Vương Điềm Khải lại không tán gẫu với Lưu Trường là bao
Dù sao ông ta không trải qua giai đoạn tăm tối của đình úy, đó là truy bắt Đường vương
Lưu Trường và đám quan lại này nhờ đó sinh giao tình
Thị sát công tác một phen, tiếp đó Lưu Trường hết sức quen thuộc đi về phía đại lao:" Nghe nói Vương công bắt được phản tặc
""Vâng, nhân chứng vật chứng đầy đủ ạ
""Đó là chiếu lệnh của Tiêu Phòng
À, Vĩnh Lạc cung sao?""Không phải ạ, có người tố giác nên thần nghiêm tra
""Ta nghĩ Kiến Thành hầu là người tố giác gian tặc phải không?""Đúng thế ạ
"Lưu Trường thấy phiền rồi, nếu chẳng phải vì Phàn Khoái vừa mất, bộ dạng của Lệ Thương khiến y đau lòng thì y chẳng thèm để ý tới tên ngốc đó, lời như vậy mà nói ra được à? Nếu ra lệnh thả, chỗ cữu phụ còn đỡ, nhưng a mẫu sẽ không vui
Trước kia Lưu Trường mặc xác chuyện này, nhưng với vị trí hôm nay, nhiều chuyện đặt lên người, làm hoàng đế là công việc khổ sai, cơ bản không có ngày nào nhàn hạ, suốt ngày bôn ba, người muốn gặp xếp thành hàng dài
Lưu Trường trầm tư chốc lát:" Vương công, trừ bỏ tước vị của hắn, đưa tới nước Đường thì sao?"Vương Điềm Khải không chút do dự:" Đại vương nói sao là vậy
""Vậy làm thế đi, dẫn tên đó tới cho quả nhân xem
" Lưu Trường hài lòng, đúng là ưng khuyển triệt để, bảo sao thái hậu ân sủng như thế:Khi giáp sĩ đưa Lệ Ký quần áo tả tơi tới, hắn vẫn phát huy tinh thần muốn chết, chửi bới:" Đám gian tặc kia, ta không cầu xin đâu, muốn giết thì giết đi
"Vừa thấy Lưu Trường, hắn đổi giọng ngay:" Đại vương cứu thần
"Lưu Trường thở dài ra lệnh thả hắn ra, Lệ Ký lau nước mắt bái tạ:" Đại vương, bọn chúng giở trăm ngàn trò hành hạ, thần không đổi lòng, thần là thần tử của đại vương
"Nghe hắn nói mà Lưu Trường hồ nghi lắm, huynh đài, nếu trẫm nhớ không lầm thì chúng ta mới lần thứ hai gặp nhau mà
"Được rồi, đứng lên đi
""Đại vương
""Con người ngươi, chí cao tài hèn, muốn một bước lên trời, bất chấp tính mạng đổi lấy tiền đồ
Ta không phải a phụ ngươi, không muốn khuyên bảo ngươi, nhưng a phụ ngươi chỉ có một nhi tử, làm việc nghĩ tới ông ấy, ngươi thất bại rồi, không ai để tang cho ông ấy đâu
" Lưu Trường nói nghiêm khắc:" Con người sao có thể ích kỷ tới mức đó, quyền lực phú quý chẳng lẽ quan trọng hơn phụ mẫu?""Giờ ngươi cút đi tìm a phụ ngươi cho ta, khấu đầu cầu xin ông ấy tha tội, nếu ông ấy không tha, quả nhân tiếp tục giam ngươi
"Lệ Ký không dám nói gì thêm, bái lạy Lưu Trường run run rời đình úy, Lưu Trường lẩm bẩm:" Có a phụ còn thích sinh chuyện
Ta muốn hầu hạ a phụ mà còn chẳng được
"Vương Điềm Khải nghe thấy, nói:" Đại vương, vạn vận là trôi đi
""Được rồi, được rồi, các ngươi đọc sách nhiều chứ gì, một câu mà nói đi nói lại, bắt nạt quả nhân ít đọc sách phải không?" Lưu Trường trước khi đi dặn:" A mẫu ta cũng không lấy lời người khác định tội nữa, ngươi cũng thay đổi chút đi, điều chỉnh luật pháp nhiều vào, luật pháp Tiêu tướng để lại, giờ còn phù hợp không? Ngươi là Đình úy, đừng chỉ biết bắt người
""Nước Tần còn biết thi thoảng xóa bỏ bớt luật pháp, đưa ra thay đổi, các ngươi định ăn một thứ tới hết đời à?"Vương Điềm Khải hổ thẹn cúi đầu
"Nếu ngươi rảnh quá thì đi răn đe mấy tên Pháp gia, mấy ngày trước quả nhân gặp một tên Pháp gia, ngươi biết ông ta mở mồm ra là vì đại kế nghìn năm
""Đại vương, người đó cũng trong đại lao đình úy
"Lưu Trường ngớ người:" Đưa ra cho quả nhân xem
"Quả nhiên giáp sĩ đưa từ trong đại lao ra chính là Trương Khôi, lúc này ông ta hệt như Lệ Ký, vừa thấy Lưu Trường là lớn tiếng cầu cứu
"Sao ông cũng ở đây?""Đại vương, bọn chúng vu khống thần, nói thần tự ý cất giấu khôi giáp, thần nhà nghèo, tới mảnh sắt còn không có, đâu ra khôi giáp?"Lưu Trường sầm mặt nhìn Vương Điềm Khải ở bên:" Ngươi không kiếm được lý do khác à?"Vương Điềm Khải hổ thẹn cúi đầu
Khi Lưu Trường từ đình úy đi ra, Trương Khôi cũng đi theo
"Ông
Thôi, ông đừng theo quả nhân nữa, tới nước Đường đi! Đi ngay bây giờ! Đi!"Lưu Trường phất tay, ghét bỏ đuổi lão này đi
Trong Thiên Lộc Các, các hoàng tử tập trung ở đây, chăm chú nghe lão sư giảng bài
Lão sư vẫn là một vị đại hiền của học thuyết Hoàng Lão, người này họ Vương, gọi là Vương Công, chỉ là tính cách khác Cái Công, là người cường vọng, mọi người không thích, gọi là Vương Sinh, không muốn gọi công
Lúc này ông ta đang giảng giải tinh túy của Hoàng Lão, nói tới chỗ hay bản thân kích động hoa chân múa tay, hoàn toàn khác Cái công điềm tĩnh vững vàng
Đám nhóc con ngồi phía dưới, buồn chán vô cùng, Lưu Tường bắt đầu ngáp rồi
Chỉ có An, tuổi ít nhất nhưng lại nghe chăm chú nhất, không ngừng ghi chép nội dung lão sư nói
"An, nói xem vô vi nhi trị là gì?" Vương Sinh tất nhiên rất thích học sinh ngoan như Lưu An, cười hỏi:Lưu an vội đứng dậy, ngoan ngoãn bái lạy lão sư mới nói:" Đệ tử cho rằng
""An!""An!"Ngoài cửa truyền tới giọng của Lưu Trường, Lưu Tường mừng lắm đứng dậy, Vương Sinh trừ mắt với hắn, mắng:" Ngồi xuống!"Lưu Tường đành ngồi xuống, rầu rĩ cúi đầu
Vương Sinh đi ra ngoài nhìn thấy Đường vương đang nhón chân dài cổ nhìn vào, mặt tối đen:" Đại vương đang làm gì thế?""À, ta tìm An có việc
""An đang đọc sách, chuyện có gấp không?""Rất gấp!"Lưu Trường đã nói thế thì Vương Sinh cũng không tiện nói gì, để Lưu An ra ngoài
Lưu Trường cho nó ngồi lên cổ, vội vàng rời Thiên Lộc Các
Lưu An tò mò hỏi:" A phụ, chúng ta đi đâu?""Ha ha ha, a phụ đưa con đi chơi, đại trượng phu suốt ngày ở Thiên Lộc Các sao có tương lai? Ta sai người làm cho con cái cung nhỏ, ta dẫn con đi bắn cung
""A phụ, con muốn về đọc sách cơ
""Đọc cái rắm, ngươi có phải giống của quả nhân không, suốt ngày đọc sách, chẳng có tí hào khí nào
"Lưu Trường mắng, đưa Lưu An tới một điện phụ, lấy cung gỗ nhỏ đưa nó:" A phụ con xạ thuật siêu quần, thiên hạ không đối thủ, hôm nay dạy con, sau này có ai dám bắt nạt con, con cứ bắn chết
""A phụ, con đang học tới chỗ quan trọng
" Lưu An rụt rè nói:"Thằng nhãi này, năm xưa ta ngồi trong Thiên Lộc Các, chỉ chờ mong một ngày a phụ đi vào dắt ta đi, sao tới ngươi lại ủ rũ như thế?"Lưu Trường đang mắng, chợt thấy Tào Xu và mấy hậu phi của Lưu Doanh đi về phía này, giật ngay lấy cái cung, quát:" Tí tuổi đầu mà đã biết trốn học rồi, lại còn làm cung ra đây chơi à? Xéo về đi học, còn để ta thấy ngươi trốn học, ta đánh chết ngươi
"Lưu An sững sờ
Tào Xu từ xa nhìn thấy Lưu An, tò mò hỏi:" Đại vương ở đây làm gì thế?"Lưu Trường đuổi vội Lưu An đi, đứng dậy nghiêm nghị nói:" À, thằng nhãi đó trốn học, bị quả nhân bắt được
Nàng làm gì thế?""A mẫu sắp mừng thọ rồi, bọn thiếp đang chuẩn bị, đại vương đã chuẩn bị lễ vật chưa?""À, chuẩn bị rồi, chuẩn bị rồi
Vậy quả nhân đi làm việc, mọi người tiếp tục chuẩn bị đi
"Nhìn Lưu Trường vội vàng rời đi, mấy phu nhân của Lưu Doanh ríu rít nói:" Tào phu nhân, đại vương hiếu thuận với mẫu thân, nghiêm khắc với con cái, lại che chở chiều chuộng cô, gặp được đại vương như thế, đúng là phúc của cô
"Tào Xu cười:" Bệ hạ cũng rất sủng ái các cô mà
"Bọn họ nói cười rời đi
Lúc đó Lưu Trường đang sai cận thị mau chuẩn bị lễ vật cho a mẫu
Nhớ tới đứa con không ra gì của mình, Lưu Trường thở dài, suốt ngày chỉ biết đọc sách, tí tuổi đầu đã xin tới Thiên Lộc Các học tập, không sinh sự thị phi, lại còn khách khí với các huynh đệ
Đều tại a mẫu và Xu, chiều hư nó rồi
Như thế làm sao có tiền đồ?