Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 412 - Chương 412: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa

Chương 412: Thời gian như bóng câu qua cửa

Lưu Trường vui lắm, dù sao ở phương diện mưu mô thì Trần hầu là cao thủ rồi, ông ta ra tay là yên tâm rồi

Khi Lưu Trường đang bốc phét thì có cận thị hoảng hốt chạy vào:" Đại

Đại vương

Thái hậu lệnh đại vương với phủ Vũ Dương hầu ngay

"Nghe câu cuối, Lưu Trường nghĩ ngay tới kết quả xấu nhất, không hỏi gì cả, vội vàng rời hoàng cung

Xe ngựa phóng như bay tới phủ Vũ Dương hầu, thần sắc Lưu Trường sa sút, huyên náo xung quanh chẳng tác động được lên y

Tới phủ đệ quen thuộc, nhảy xuống xe vào trong liền nghe thấy tiếng khóc của di mẫu

Đám hạ nhân trong phủ đều cúi đầu trầm mặc

Thái hậu cũng ở đây, di mẫu ôm tỷ tỷ khóc, Phàn Kháng mặc giáp và Phàn Thị Nhân mặc kiểu văn sĩ ngồi hai bên Phàn Khoái

Phàn Khoái còn đỡ, Phàn Thị Nhân đã khóc nức nở, Phàn Khoái yếu ớt nằm trên giường, chỉ nghe tiếng rên rất nhỏ

Lưu Trường đi nhanh tới nắm chặt tay Phàn Khoái

"Tối qua chàng nói không khỏe, muội không để ý

Sáng nay đột nhiên không dậy được nữa rồi căn dặn di ngôn

" Di mẫu khóc lóc kể:Kỳ thực Lưu Trường luôn biết trạng thái sức khỏe của di phụ không tốt, nên lần tỷ thí bị thua đó là y cố tình, không phải thiếu tôn trọng, chỉ không muốn trái tim di phụ cũng già đi theo thân thể

Thái y lệnh tới mấy lần, đều không có cách nào, còn cảm khái nói, Vũ Dương hầu còn sống được tới nay là kỳ tích rồi, với tình huống này người bình thường đi lại còn khó khăn, vậy mà Vũ Dương hầu vẫn còn ăn uống như thường

Không biết bọn họ đợi bao lâu, Phàn Khoái mở mắt ra

"A phụ!""Di phụ!"Phàn khoái, Lưu Trường cùng gọi, Phàn Khoái đưa mắt ra nhìn những đứa bé bên cạnh, trông có vẻ rất mệt mỏi, ánh mắt tìm kiếm đám đông, rốt cuộc tìm thấy người ông muốn tìm, Lữ Tu

Nhận ra ánh mắt của Phàn Khoái, Lữ Tu nhào tới bên cạnh, kệ người khác, nắm chặt lấy đôi bàn tay lớn của Phàn Khoái:" Đừng dọa thiếp, đừng dọa thiếp

"Nước mắt Lữ Tu không ngừng tuôn rơi, Phàn Khoái dùng toàn lực đưa tay về phía mặt Lữ Tu, chẳng thể giúp bà lau nước mắt

Ông có vẻ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng miệng mở ra chỉ phát ra những âm thanh hàm hồ, chẳng thể an ủi thê tử, thời khắc đó nam nhân đúc bằng sắt khóc như một đứa trẻ

Giọi nước mắt cuối cùng lăm qua gò má ông, nam nhân cường tráng như mãnh hổ, cả đời xung phong trên cùng, phá thành đầu tiên, cuối cùng bất động

Ánh mắt bi thương của ông dừng trên mặt Lữ Tu, không nhúc nhích, nước mắt cứ thế treo trên mặt, thậm chí ông chẳng thể nói lời cuối với thê tử, con cái

Mọi người đều khóc, cả thái hậu cũng vậy

Lưu Trường chăm chú nhìn di phụ, trịnh trọng nói:" Di phụ cứ yên tâm đi đi

Cháu sẽ chiếu cố tốt cho Khanh, cho di mẫu, cho Kháng, cho Thị Nhân

Có cháu ở đây, sẽ không ai có thể bắt nạt họ

Cháu sẽ đối xử với di mẫu như a mẫu

"Nói rồi đưa tay vuốt mắt Phàn Khoái

Lữ Tu khóc thất thanh, thái hậu sai người đưa bà đi nghỉ ngơi, Phàn Thị Nhân ôm chặt thi thể a phụ, nói gì cũng không chịu buông, Phàn Kháng nghiêm mặt mắng:" Đệ khóc cái gì, đệ là nhi tử của Vũ Dương hầu, nhà chúng ta có thể đổ máu

"Đừng nói nữa, để hắn khóc đi!" Lưu Trường bóp vai Phàn Kháng cắt lời:" Ta đi an bài người tới

Xử lý hậu sự, ngươi ở bên a mẫu, chuyện giao cho ta

""Thần cùng đại vương

""Không sao, ngươi đi đi

"Phàn Kháng gật đầu xoay người đi, bước chân càng lúc càng nhanh, nước mắt chảy ra, miệng há lớn, khóc không thành tiếng

"A mẫu, chuyện ở đây có con rồi

Con tiễn a mẫu đi

"Khi Lữ hậu rời Phàn phủ, Lưu Trường nắm chặt tay bà, như sợ bà chạy mất, nắm rất chặt

Người đã mất, thời gian vẫn trôi

Đêm khuya, Lưu Trường ngồi bật dậy, Tào Xu cũng bị đánh thức

"Đại vương, sao thế?""Không

Không sao, ác mộng thôi

"Trong bóng đêm, Tào Xu không nhìn rõ mặt Lưu Trường, nàng ôm lấy thân thể to lớn đó, từ sau khi Vũ Dương hầu qua đời, hàng đêm Lưu Trường đều ngủ không yên:" Đại vương, tất cả như dòng chảy trôi mãi không ngừng, Vũ Dương hầu không còn, cả thiên hạ đều hoài niệm, nhưng đại vương còn có chuyện quan trọng hơn phải làm

""Ta biết

Ta không phải

Thôi, nghỉ sớm đi

""Thiếp biết đại vương sợ cái gì

Bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, thiếp đều ở bên đại vương

"Lưu Trường ôm gọn tấm thân nhỏ nhắn của nàng trong lòng, không nói nữa, cứ vậy ngủ say

"Hôm sau Lưu Trường ngáp ngắn ngáp dài mãi mới dậy

"Đại vương, Khúc Chu hầu cầu kiến

""Khúc Chu hầu à?" Lưu Trường giọng ngái ngủ:" Tới làm gì, mới sáng sớm đã bái kiến quả nhân?""Ông ấy ở ngoài cung đợi đã lâu

""Cho ông ta vào cùng dùng bữa

"Khúc Chu hầu là Lệ Thương, tướng quân đi theo Lưu Bang, chiến công hiển hách, khá có uy vọng trên triều

Vị lão tướng quân này chống quải trượng, vội vàng tới Hậu Đức Điện

"Trọng phụ tới rồi, nào, nào cùng dùng bữa

"Lưu Trường tươi cười vẫy tay gọi, Lệ Thương hoàn toàn không có tâm tư ăn uống, mặt ông trắng bệch, trông rất bất an, run run bái kiến

Lưu Trường thấy thế không đành lòng, đi tới đỡ ông ta ngồi xuống

Ca ca của ông ta chính là thuyết khách Lệ Thực Kỳ danh tiếng lẫy lừng, Lệ Thực Kỳ thời trẻ nhà nghèo, thích độc sách, là người kiêu ngạo cô độc

Khi Cao hoàng đế đánh Trần Lưu, Lệ Thực Kỳ dẫn người theo hiến kế công thành và hiến lượng lớn quân lương

Lệ Thực Kỳ dùng ba tấc lưỡi du thuyết các nước, vì Cao hoàng đế lập "chiến tuyến thống nhất" diệt Tần chống Sơ, cống hiến to lớn

Có thể nói đó là thuyết khách đỉnh cấp, chỉ là về sau ông ta đi sứ nước Tề, khuyên Tề vương quy hàng

Vốn Tề vương đã đồng ý, nhưng Hàn Tín đột nhiên tấn công Tề, Tề vương nổi giận, giết ông ta

Lệ Thương tính cách khác hẳn huynh trưởng, là người ít nói nhưng tác chiến dũng mãnh, năm xưa đánh Trần Hi, ông ta là người công phá tường thành Đông Viên đầu tiên, rất được Cao hoàng đế tín nhiệm

Vị lão tướng quân này bây giờ đâu còn khí thế phá thành năm xưa, ông ta bất an ngồi trước mặt Lưu Trường, nói không ra, chỉ biết thở dài

Lưu Trường ngạc nhiên:" Trọng phụ có chuyện gì, cứ nói đừng ngại

""Thần

" Mới mở miệng ra Lệ Thương đã không nói tiếp được, ông lắc đầu:" Thần chỉ tới thăm đại vương

Thần ăn cơm rồi, không ở lại nữa

""Ài, trọng phụ, rốt cuộc có chuyện gì?""Thần

" Lệ Thương đấu tranh mãi, cuối cùng không nói, hành lễ rồi vội vàng đi:Lưu Trường chẳng hiểu ra sao, gọi cận thị tới:" Có phải trong nhà Khúc Chu hầu xảy ra chuyện gì?"Cận thị khó xử, nhỏ giọng nói:" Đại vương, nghe nói nhi tử ngài ấy bị giam vào đình úy, không lâu nữa sẽ xử tử

""Hả? Vì sao, sao không ai nói với quả nhân?""Đại vương quên rồi à? Khi đại vương tham gia triều nghị, Lệ Ký từng nói diệt Lữ gia, đưa đại vương lên làm đế

Vài ngày sau đình úy tìm ra khôi giáp giấu trong nhà hắn, liền lấy tội mưu phản bắt giam

"Lưu Trường nhớ rồi, thì ra là tên ngốc đó, y cũng biết một chút, dám ở trên triều lớn tiếng mật mưu diệt Lữ thị, hành vi ngày Vương Lăng tự thẹn không bằng, có lẽ chỉ lão ngốc Trương Khôi mới so được

Lưu Trường tất nhiên cũng hiểu vì sao không ai nói với mình, Vương Điềm Khải là thái hậu đình úy, sư huynh đệ đồng môn với Quý Bố, ông ta xử lý Lệ Ký là quá bình thường

Lưu Trường nhớ tới bộ dạng vừa rồi của Lệ Thương, ăn nhanh bữa cơm lớn tiếng nói:" Lâu rồi không tới đại lao đình úy, chuẩn bị xe ngựa, quả nhân đi một chuyến

"

Bình Luận (0)
Comment