Hiển nhiên có Lữ hậu ở đây, Tào Xu không thể trị được nhi tử
Nghe Tào Xu kể lại những lời của Lưu An, Lữ hậu chẳng những không giận mà còn vui mừng:"An nhi của ta giỏi quá, a phụ nó mà biết, nhất định sẽ vui lắm
""Chàng lại chẳng vui, thề mà chàng còn suốt ngày nói nó không giống cha, còn muốn giống tới mức nào nữa? A mẫu không biết, mỗi lần An đọc sách, đại vương đều rất giận, con phải khuyên can mãi
" Tào Xu kể khổ:Lữ hậu cười:" Nó không lo An đọc sách mà lo An chỉ biết đọc sách, đọc sách nhiều là chuyện tốt, nhưng tin hết vào sách thì là kẻ ngốc
"Mặc dù Lữ hậu không nói rõ, nhưng Tào Xu nghe a mẫu ám chỉ ai, vị nhị thế nào đó chăm đọc sách, tin nhân gian đều là chân thiện mỹ
Lời này thái hậu dám nói, Tào Xu không dám tiếp
Dù sao vị đó vẫn còn là thiên tử Đại Hán, Lưu Trường chưa đăng cơ, chỉ nhiếp chính mà thôi, học theo Lữ hậu, nhưng Lưu Trường vẫn yêu quý huynh trưởng của mình
Trừ Lữ hậu có thể tùy ý trào phúng ra, người khác làm thế, Lưu Trường tuyệt đối không tha
Lữ hậu lúc này đang giáo dục An:" Rất nhiều chuyện cháu có thể nghĩ, nhưng không được nói ra, đừng học bá phụ cháu, không dám nghĩ, cũng đừng học a phụ cháu, cái gì cũng dám nói? Biết chưa?""Dạ
" Lưu An gật đầu ngay:Lữ hậu vui vẻ dỗ tôn tử, lại hỏi Tào Xu:" Nó vẫn viết à?""Vâng, mấy ngày này chắc viết tới chỗ quan trọng rồi, nên không cả thiết tha ăn uống
""Thằng nhãi này, nếu chuyên tâm vào chính sự thì sẽ làm nên chuyện đấy
Sau này con nên khuyên nó, đừng suốt ngày nghĩ tới chơi
Nó đem hết quốc sự ném cho Trương Thương và Trần Bình, bản thân lại trốn trong Hậu Đức Điện
"Tào Xu vội nói:" Trần hầu thường tới bẩm báo mọi việc, còn cả thứ tử Lưu Chương của Tề vương cũng hay tới
Đại vương tuy ở trong hoàng cung, nhưng biết tất cả mọi việc, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu ạ
"Lữ hậu gật đầu, không truy cứu chuyện này nữa:" Con cũng thường tới chỗ Khanh, an ủi nó, con phải gánh trách nhiệm chủ mẫu trong cung
"Tào Xu cả kinh, Lữ hậu tuy thích nàng, nhưng chưa bao giờ khẳng định địa vị của nàng, nay nói câu này coi như khẳng định nàng tiếp nhận vị trí trong hậu cung là cao hơn Phàn Khanh
Vì sao bây giờ mới đồng ý? Đó là vì Vũ Dương hầu đã không còn, hai đứa con còn chưa lớn, không còn mấy thực lực nữa
Tào Xu vội vâng lời
Còn Lưu Trường lúc này gần như đã viết lại Thương Hiệt Thiên, kết hợp với ký ức trong mơ, đem số văn tự này đơn giản hóa viết lại một lượt
Phiền toái lớn nhất là trong Thương Hiệt Thiên nguyên bản có nhiều chữ y không biết, muốn hỏi Tào Xu, lại sợ mất mặt, thế là tranh thủ lúc nàng không có mặt lén lút gọi Trương Bất Nghi tới
Trương Bất Nghi tất nhiên là hỏi sao đáp nấy
Biết Lưu Trường đang viết sách vỡ lòng, muốn đơn giản hóa văn tự, lần nữa thống nhất văn tự, Trương Bất Nghi kích động lắm, luôn mồm ca ngợi công đức của y
"Bệ hạ, sách này hoàn thành rồi, bệ hạ có thể đăng cơ làm đế
""Vội gì, đại quyền đều đã nắm trong tay quả nhân
""Bệ hạ, không xưng đế thì danh bất chính, ngôn bất thuận, vẫn nên sớm ngày đăng cơ, nếu có kẻ phản đối, thần sẽ
""Ngươi đừng quan tâm chuyện đăng cơ vội, xem xem quả nhân viết thế nào?"Trương Bất Nghi xem sách Lưu Trường viết, muốn tán dương một phen, nhưng mà đại vương viết thực sự quá rồng bay phượng múa, chữ thế này, cả hắn muốn khen cũng phải do dự:" Bệ hạ, hay là để thần chép lại cho bệ hạ?""Được! Làm đi!"Trương Bất Nghi giúp Lưu Trường chép lại một lượt, Lưu Trường ở bên thi thoảng chỉ điểm
Cứ như thế lại bận rộn thêm vài ngày, Lưu Trường thấy cũng kha khá rồi, liền bảo Trương Bất Nghi đi gọi Trương Thương tới
Trương Thương mặt đen xì đi vào Hậu Đức Điện:" Đại vương, thần chưa làm xong! Thần chưa làm xong!""Quả nhân thì đã xong rồi!" Lưu Trường kiêu ngạo nói, sai Trương Bất Nghi đưa cho ông ta xem:Trương Thương nhìn bùa vẽ quỷ trên giấy rất lâu mời ngày ngừ hỏi:" Đại vương, đây là cái gì vậy?""Đây là văn tự ta giản lược
"Trương Thương mở to mắt xem lần nữa:" Đại vương, sửa chữa không tệ, chỉ là
""Chỉ là làm sao?""Khác biệt quá lớn, hoàn toàn không nhận ra diện mạo ban đầu, nếu tùy ý phổ biến, sẽ gây nên đại họa, năm xưa nước Tần tiến hành cải cách văn tự, thống nhất văn tự, cũng dựa trên cơ sở vốn có tiến hành, khác biệt không nhiều, phổ biến không khó
Nhưng nay đại vương làm khác hẳn nguyên bản, khác biệt quá lớn là không được
" Trương Thương giảng giải chuyện cắt giảm văn tự, có vẻ như ông thuần thục chuyện này lắm:Trương Bất Nghi rất phẫn nộ:" Đại vương phí hết tâm tư, sáng tạo văn tự, sao ông có thể xem thường như vậy? Làm sao ông biết chuyện Bạo Tần, chẳng qua nghe đồn bậy bạ thôi
"Trương Thương bình tĩnh nhìn hắn:" Ta đương nhiên là biết, vì người viết ra Thương Hiệt Thiên chính là Lý Tư, sư huynh của ta
"Trương Bất Nghi sững người, nhất thời nói không ra lời:" Lý Tư thì làm sao?""Bất Nghi! Không được bất kính với sư bá của quả nhân!" Lưu Trường quát:Lần này Trương Bất Nghi im luôn, hắn quên mất tên dư nghiệt Bạo Tần còn có liên quan tới đại vương nhà mình
Lưu Trường không quá để bụng, cười nói:" Sư phụ, dù sao đây là bản đầu tiên quả nhân làm ra, sư phụ dựa trên cơ sở này tiến hành sửa chữa, điều kiện của quả nhân không nhiều, muốn không khác nhiều chữ gốc cũng được, nhưng phải dễ viết như của quả nhân
Chuyện này giao cho sư phụ làm
"Trương Thương trầm mặc chốc lát:" Đại vương, thần còn đang bận chuyện thuế vụ, huống hồ còn cả vụ thu hoạch mùa thu
""Đúng rồi, đến mùa thu hoạch rồi
" Lưu Trường kích động hỏi:" Thiên hạ năm nay thu hoạch ra sao?""Đại vương, thu hoạch rất tốt, các nơi mưa thuận gió hòa, được mùa lớn
""Ha ha ha, xem ra tế thiên cũng có chút hiệu quả đấy
"Trương Bất Nghi vội vàng phụ họa:" Đại vương có thiên mệnh trên người, tất nhiên là như thế
"Khi Lưu Trường đang dương dương đắc ý, Trương Thương bất đắc dĩ tạt nước lạnh:" Nhưng kho lương trống không rồi, lương thực dự trữ ít hơn trước kia, tới sĩ tốt cũng sắp không nuôi nổi nữa
""Hả?" Lưu Trương mở to mắt, đứng bật dậy:" Các nơi trong thiên hạ được mùa, sao kho lương lại trống? Chẳng lẽ là có gian tặc tham ô? Quả nhân phải nấu lũ chuột béo đó
"Trương Thương vẫn bình tĩnh nói:" Vì đại vương giảm thuế quá nhiều, vừa miễn trừ rất nhiều thuế, lại giảm điền tô một nửa
Bách tính thì vui mừng, có cơm để ăn
Nhưng kho lương của chúng ta thì trống, Chu tướng sốt ruột tới giật râu rồi
"Lưu Trường cau mày:" Quả nhân ở nước Đường giảm thuế có vậy đâu?""Đại vương, tình hình mỗi nơi khác nhau, cứ tiếp tục thế này, Nam Bắc quân đều không còn lương thực
""Đều tại đám đại thần, trước kia sao không nói với quả nhân?"Trương Thương hắng giọng:" Khụ, thần nghe nói khi đó có đại thần khuyên gián, đại vương nói bọn họ là đám chó già
"Lưu Trường phất tay:" Không có chuyện đó, toàn là tin đồn thôi
Giờ không phải là lúc thảo luận ai chịu trách nhiệm, nghĩ cách giải quyết đi
"Trương Thương hít sâu một hơi, ổn định lại tâm tình:" Đại vương, thần chẳng thể hóa phép ra lương thực, huống hồ đại vương đã giảm thuế, nếu bây giờ tăng thuế, dân gian sẽ oán thán khắp nơi
Đại vương sao không chịu nghe lời khuyên
"Không sao! Quả nhân đã có kế hay rồi!" Còn chưa đợi Trương Thương nói hết, Lưu Trường đã nhanh chóng cắt lời ông, vỗ ngựa tuyên bố, bộ dạng hết sức tự tin:Trương Thương hồ nghi hỏi:" Đại vương có biện pháp gì, chẳng nhẽ lâm thời đặt thêm loại thuế? Đây không phải là cách trị gốc
""Quả nhân nghĩ kỹ rồi, Đại Hán người nghèo nhiều, nhưng người giàu cũng không ít, chúng ta có thể lấy quan chức ra công khai giá, bán cho những kẻ muốn quan tước! Muốn có tước vị thì hiến lương thực ra đổi, như thế vấn đề lương thực không phải đã giải quyết rồi sao?""Đại vương!!!" Trương Thương tức thì hô lạc giọng: