Một vấn đề làm khó không biết bao nhiêu đại hiền, vậy mà hôm nay Triều Thác cho họ lối suy nghĩ mới, Trương Thương là người phản ứng trước tiên, ông đã dao động:" Tuy hơi nóng vội nhưng có chỗ đáng khen
"Chu Xương lại thấy bất hợp lý, kiên quyết phản đối:" Tướng sĩ khổ cực có được tước vị lại dễ dàng đem bán như thế? Không phải làm dao động lòng quân sao? Huống hồ thương cổ phú hộ có tư cách gì được tước vị, muốn có tước vị thì đi thủ biên tác chiến
"Triều Thác không tán đồng:" Năm xưa thi hành chế độ quân công là muốn người ở tầng thấp dựa vào năng lực mà có cơ hội vươn lên, nhưng nay thái bình, bách tính không còn cơ hội nữa, chẳng lẽ Đại Hán phải liên tục tác chiến với bên ngoài hay sao?"Quần thần tức thì tranh cãi, Lưu Trường nổi giận, kế sách quả nhân nghĩ ra, các ngươi còn dám phản đối à:" Ồn ào cái gì
Chuyện này do Trương tướng, Chu tướng nghĩ cách làm, nếu làm không tốt thì quả nhân tự phổ biến
"Quần thần hết cách trầm tư rời triều, Triều Thác thì được Lưu Trường giữ lại
"Ha ha ha, Thác, ngươi lợi hại hơn sư phụ ngươi nhiều lắm, sư phụ ngươi chỉ giỏi nói mồm thôi, không giống ngươi
" Lưu Trường vẫy tay gọi Triều Thác tới:"Đám lão thần đó, càng ngày càng nhát gan, chẳng dám làm gì cả, hài lòng với hiện trạng, thế không được, Hung Nô cũng bắt đầu thay đổi rồi, chúng ta lại không làm gì cả sao được? Ngươi trở về nên nói chuyện với người thiếu phủ nhiều hơn, xem xem tính khả thi của chuyện này, nếu có ý nghĩ khác, tới báo cho quả nhân
""Các ngươi sẽ không ở thiếu phủ quá lâu đâu, quả nhân chuẩn bị để các ngươi lần lượt đi ra thay thế đám lão thần hiện nay
"Lưu Trường vẽ cho Triều Thác cái bánh cực lớn:" Không lâu nữa ngươi sẽ là quốc tướng Đại Hán ta rồi
"Sau khi hứa hẹn quốc tướng nước Đường, vòi bạch tuộc của Lưu Trường đã vươn tới quốc tướng Đại Hán
Triều Thác kích động vô cùng, bái tạ mãi rồi rời Tuyên Thất Điện
Người đi hết rồi, Lưu Trường đứng lên vặn mình rồi mới nghênh ngang đi về Hậu Đức Điện
Về tới nơi thì Tào Xu đang nói chuyện với Phàn Khanh, hai nàng hạ thấp giọng, thấy Lưu Trường đi vào liền không nói nữa, điều này làm Lưu Trường rất buồn bực, nhưng hỏi thì hai nàng không bao giờ kể với y là nói gì
"Khanh, di mẫu khỏe chứ?""Vâng, có huynh trưởng ở bên
""Không ngờ Kháng cũng trưởng thành rồi, khi còn nhỏ hắn ngốc lắm, thấy ai cũng muốn chém, ngay cả Thị Nhân cũng muốn chém
" Lưu Trường ngồi xuống bên các nàng rồi nhìn quanh:" Thằng nhãi kia đâu?""Ở Trường Lạc cung
""Ôi, mẫu thân quá chiều chuộng nó rồi, sủng ái nó như thế, làm gì có tương lai
"Tào Xu tức thì không vui:" Thái hậu cũng muôn vàn sủng ái đại vương, chàng có hư đâu
""Cái gì? Sủng ái ta, ta ăn đòn mà lớn lên đấy, a mẫu đánh nó bao giờ chưa?"Thấy tâm tình Phàn Khanh khôi phục không ít, Lưu Trường yên tâm, nói tối nay không dùng bữa ở nhà rồi đi, muốn ngồi với các nàng lâu hơn chút cũng không có thời gian
Khi Lưu Trường rời hoàng cung, Trương Bất Nghi đang đợi y, cảnh tượng này làm y cảm khái, trước kia mỗi lần ra ngoài lại có các xá nhân chờ đợi, lâu không thấy cũng nhớ, xem ra phải lén trốn về nước Đường một chuyến, gặm đám xá nhân
"Bệ hạ!" Trương Bất Nghi đi tới bái kiến:"Đi, tới Đường vương phủ!"Tới Đường vương phủ, Lưu Trường phái người gọi quần hiền tới, làm bao nhiêu việc như thế mà không bốc phét với quần hiền, cứ thấy chỗ nào đó chưa đã
Phàn Kháng tất nhiên là không tới được, nhưng Lữ Lộc, Lữ Chủng, Hạ Hầu Táo, Chu Kiên, Trần Mãi, Quán A, Tuyên Mạc Như thì mau chóng tới nơi
Lưu Trường không dông dài, trực tiếp nói ra công tích vĩ đại trong thời gian qua
"Ha ha ha, quả nhân sáng tạo ra chữ, đây là công đức cỡ nào chứ? Sánh ngang Thương Hiệt, thậm chí chưa tới 10 ngày, chẳng tốn chút sức nào
Quần thần nhìn thấy liền tung hô vạn tuế, khen không ngớt miệng
""Công lao này của đại vương, đáng được các huyện xây miếu, thiên hạ ngày ngày cúng bái, dám không cúng bái, thì liệt vào tội mưu phản
" Hạ Hầu Táo không làm mọi người thất vọng, mở mồm ra là nói ngay một đề nghị làm thiên địa phẫn nộ:Lữ Lộc thất vọng nhìn hắn, không có Chu Thắng Chi tranh giành với mình, mình đúng là vô địch, thằng ngốc này hiển nhiên không phải đối thủ của mình, vỗ mông ngựa mà không vỗ đúng chỗ:" Công đức của đại vương thực sự làm người ta kính phục, đại vương có tài năng thế này, lại có tấm lòng chứa cả thiên hạ, thần thực sự không còn biết nói gì nữa
Lưu Trường cười to, nhìn Hạ Hầu Táo:" Táo à, chuyện lập miếu thì không cần vội, tương lai sớm muộn gì quả nhân cũng vào thái miếu, được người người kính ngưỡng
"Khi quần hiền tụ tập thì Trần Bình gặp riêng một người
Người này chính là đại vu bị Lưu Trường bắt làm tù binh, được áp giải khẩn cấp từ nước Đường tới
Nhưng lúc này đây hắn mặc trang phục nước Đường, nói giọng địa phương của Triệu, cơ bản không nhìn ra được thân phận Hung Nô của hắn, hắn mỉm cười khom lưng thi lễ với Trần Bình
Trần Bình cũng gặp không ít người Hung Nô chưa thấy tên nào hèn như vậy
"Nghe nói ngươi từng là thủ lịch bộ lạc chục vạn người?""Hả?" Đại vu tròn mắt:" Quý nhân, tại hạ vị bói sai, bị trừng phạt, bộ tộc có trăm người, sĩ tốt hơn một chục
"Trần Bình mặt co giật, thế mà Lưu Trường nói là đơn thương độc mã đánh bộ lạc chục vạn người, ông ta biết Lưu Trường bốc phét, ông ta nghĩ phải giảm đi mười lần, ai ngờ phải giảm đi nghìn lần, thế này quá đáng lắm rồi
Đại vụ thấy quý nhân trước mặt im lặng, có lẽ ý thức được điều gì, vội vàng nói:" Tại hạ rất hiểu Mạo Đốn, cũng biết tình hình bên cạnh ông ta, tại hạ từng theo ông ấy thời gian dài
Quý nhân muốn biết gì, tại hạ sẽ nói hết
"Trần Bình cười:" Ngươi không cần sợ như thế, ta gọi ngươi tới đây không phải để giết ngươi, mà là trọng dụng ngươi
"Vị đại vu thằng tính này luôn tin vào bản lĩnh a phụ hắn dạy
Hắn tin chắc rằng mình có thể dự báo được lành dữ, chẳng qua là đại thiền vu không muốn tin mình thôi
Khi đang buồn bã bất đắc chí thì hắn gặp được Đường vương, thấy sĩ tốt của mình bị giết, đại vu nhanh chóng bói quẻ
Ừm, kết quả cho thấy, đầu hàng là con đường duy nhất, thế là hắn hàng
Tiếp đó được đưa về nước Đường, hắn nhận ra kỳ thực ở đây mình có không ít đồng nghiệp, sau khi giao lưu tâm đắc, hắn thấy tài bói toán của mình có đột phát mới
Hắn bị đưa tới mỏ, vì là người thông minh, hắn được người khác kính trọng, nhờ hắn gieo quẻ xem đào ở đâu nhiều khoáng nhất
Hắn gieo một quẻ tự tin nói, cái mỏ này sắp xảy ra chuyện
Mọi người sợ chết khiếp, nói gì cũng không dám đi đào khoáng nữa, quan lại tức tím mặt, thiếu chút nữa đánh chết vị đại vu này
Tới giờ chưa nghe nói cái mỏ đó có sự cố gì
Giờ nghe thấy vị quý nhân này nói muốn trọng dụng mình, đại vu nhớ tới bao năm qua mình bị hoài nghi, đánh đập, chửi mắng, không kìm được nước mắt
Trần Bình đầu đầy dấu hỏi chấm, sao tên này khóc rồi?Đại vu vội lấy ra vài cục đá trong lòng:" Quý nhân cứ nói đi, ngài muốn bói gì? Tại hạ đảm bảo rất linh nghiệm
"Thấy hắn kích động quá mức, Trần Bình hỏi câu đơn giản trước:" Mạo Đốn có mấy nhi tử?""Tại hạ bói ngay
""Bói cái gì mà bói, ngươi nói theo Mạo Đốn thời gian dài mà không biết hắn có bao nhiêu nhi tử à?"Đại vu bấy giờ mới nhớ ra, chuyện này hình như không cần xem bói, hắn vội đám:" Mạo Đốn có sáu nhi tử, chết mất hai, bây giờ còn bốn đứa
""Bốn kẻ đó thế nào, nói cho ta
"