Vì tránh ảnh hưởng tới hoạt động thương nghiệp nơi này, Lưu Trường không dẫn đội nghi trượng khoa trương, ăn mặc rất mộc mạc, chỉ có áo gấm viền vàng bạc làm thành mà thôi
Với Đường vương mà nói thế này là đơn giản lắm rồi đấy
Trong những năm qua nhiều người từ Tế Bắc rời đi, đến nơi khác ở nước Đường, lại có không ít người từ nơi khác tới Tế Bắc
Vì thế cảnh tượng Hàn Hồ sống lẫn lộn hình thành, thêm vào nơi này xưa kia tự có không khí học thuật rất đậm, khiến cả người Hồ tới từ tái ngoại cũng trích kinh dẫn sách, bán đồ cũng lôi cả điển cố vào, làm ra vẻ mình rất có văn hóa
Hết thảy đều
Quá hợp khẩu vị của Lưu Trường rồi
Lúc này Lưu Trường đứng trước một thương phiến, bắt đầu một cuộc biện luận chưa từng có trong lịch sử
"Ngài đừng lo, ta khẳng định không bán hàng giả cho ngài, tất cả đều mang từ Vân Trung tới, ngài xem cái này, ngọc thạch đính bên trên là lấy từ Tây Vực
Ta nghe nói Đào Chu Công từng nói: Thương nhân lấy chữ tín làm gốc
Ngài mua bây giờ, ta còn tặng thêm một cái
"Lưu Trường đáp:" Ta nghe nói, muốn được thì phải cho trước
Biểu hiện của ngài tha thiết như vậy, làm ta bất an
"Hồ thương sáng mắt:" Té ra ngài cũng là người có học vấn, ta nghe nói trước kia Thương Ưởng lập pháp
"Thế là hai người bắt đầu nói đủ các loại điển cố, đề tài dần thoát ly khỏi phạm vi mua bán, dần dần thành mệnh đề triết học giữa chữ tín và hoài nghi
Hai người như đại nho giáng thế, không cần biết là điển cố có phù hợp hay không, cứ có là dùng, thậm chí chả liên quan gì
Hai người đại chiến bất phân thắng bại chỉ hận gặp nhau quá muộn, thậm chí học Thúc Tôn Thông bắt đầu trắng trợn bịa đặt điển cố
"Tiểu nhân trả tiền rồi, gia chủ, chúng ta về thôi, còn có việc phải làm
" Loan Bố không chịu thêm được nữa lên tiếng cắt lời:Lưu Trường quyền luyến kết thúc biện luận khoáng thế này, chắp tay với Hồ thương:" Cáo từ, sau này tái chiến
"Đi trên đường, Lưu Trường vẫn tấm tắc nói:" Người ở đây đều là bậc chí sĩ bác học, ngay thương phiến cũng có thể nói ra nhiều điển cố như thế
"Đất Tề đúng là nhiều chí sĩ bác học, có lẽ là vì thánh nhân, hoặc là vì học cung, nên số lượng sĩ tử rất nhiều, Mặc gia tới nước Tề cũng bị họ đồng hóa, trở thành chỉ biết mở mồm biện luận, mất đi năng lực phương diện máy móc
Nhưng mà đại vương gọi một tên bán mù chữ là chí sĩ bác học thì Loan Bố không tán thành, nhưng biết sao được, ai bảo trình độ đại vương chỉ có thế thôi
Lưu Trường lần đầu tiên tới nơi này, dọc đường đi tò mò nhìn hết cái này tới cái kia, thi thoảng chạy mất, may mà Loan Bố chưa quên nghề cũ, bám sát phía sau, không cho y cơ hội đào tẩu
Tình hình ở nước Tề mới là xã hội lý tưởng trong lòng Lưu Trường, không khí xã hội thoải mái, đường phố phồn hoa, đám đông qua lại tản mạn
Đợi khi Lưu Trường tới phủ quận thủ thì đã buổi tối rồi
Đổng Xích cung kính ra nghênh đón
"Ha ha ha, lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ
""Đại vương, thần vẫn khỏe ạ
"Lưu Trường thần thiết kéo tay ông ta, Đổng Xích quản lý quận Tế Bắc rất tốt, vượt qua kỳ vọng của Lưu Trường
Lưu Trường hàn huyên rất lâu mới để ông ta đi nghỉ ngơi, chính sự nói sau, y phải đi gặp đại ca
Lưu Phì lúc này đã biết tin Lưu Trường đã đến, đang ở trong phòng đợi y
"Đại ca!"Nhìn thấy huynh trưởng tóc hoa râm, bộ dạng già nua, Lưu Trường thất thần chốc lát, chỉ vài năm thôi Lưu Phì đã hoàn thành quá độ từ trung niên sang tuổi già
Đại khái vì nhi tử quá nhiều, nên hắn già nhanh, dù sao đâu phải ai cũng có thể nhi Trương Thương
Lưu Trường ngồi trước mặt Lưu Phì, Lưu Phì ngẩng đầu lên mời nhìn được đệ đệ, hắn cười rất hiền từ:" Khá lắm, lại cường tráng hơn rồi
"Tiếp đó lại hỏi vội:" Đệ không ở trong triều xử lý chính sự, tới đây làm gì? Quốc sự phải làm sao, sao có thể bỏ chuyện công được
""Đại ca, không sao, khi đệ đi đã hạ lệnh cho thái tử giám quốc rồi
""Hả, An mới có tí tuổi đầu mà đệ để nó giám quốc à?""Không phải An, mà là nhị ca
""Cái thằng nhãi này
"Lưu Phì không nhịn được cười, trước mặt Lưu Phì, Lưu Trường rất ngoan ngoãn, Lưu Phì nhìn ấu đệ, lòng rất đau xót:" Khổ cho đệ rồi, khổ cho đệ rồi, đại ca thành gánh nặng của đệ
""Đại ca sao lại nói thế, bằng vóc vóc dáng này của đại ca, đệ gánh mười người cũng không sao
""Mồm mép! Trường đệ, tình hình ở nhà thế nào?""Tình hình ở nhà đều tốt, tốt quá ấy chứ, đại ca không biết, vừa rồi chư hầu tụ tập, nhị ca dẫn bọn họ đi chơi, bỏ đệ lại
Hai huynh đệ chỉ hàn huyên thôi mà Lưu Phì đã thở dốc rồi, tình hình sức khỏe của Lưu Phì rất tệ, đó là vì sao hắn vẫn ở lại Tế Bắc
Có thể tưởng tượng khi đó Lưu Trường không ngăn cản thì bây giờ e không còn đại ca rồi
Lưu Trường bảo hắn nghỉ ngơi rồi cáo lui
Rời phủ, Loan Bố đang đợi y
"Đại vương đã hỏi tình hình nước Tề chưa?""Chưa, chẳng phải trước đó ngươi đã hỏi rồi à, ta không hỏi nữa, để đại ca yên tâm nghỉ ngơi
""Vậy
""Quả nhân đích thân tới nước Tề một chuyến, xem xem thằng nhãi Lưu Tương làm trò gì, vừa rồi ngươi cũng nghe thấy đấy, ta đi mua đồ cũng có bao nhiêu lời oán trách
Tình hình nghiêm trọng hơn ngươi biết, ta muốn xem thứ ngu xuẩn nào dám ra tay với người Đường, đúng là không biết sống chết
"Lưu Trường rất tức giận, đại ca chỉ nghỉ ngơi vài tháng mà nước Tề đã thành ra như thế, lại dám ra tay với thương cổ nước Đường, bớt xén vật tư nước Đường, y ghét nhất là thứ sâu mọt này
Hôm sau Lưu Trường bịa bừa lý do cáo biệt Lưu Phì dẫn Loan Bố và một đám giáp sĩ đống giả thương cổ tới nước Tề
Quả nhiên bọn họ tới Tề không lâu bị một đám nhân mã chặn đường
Cầm đầu là một viên quan, cưỡi tuấn mã, mặt mày bặm trợn, dẫn theo không ít người đang kiểm tra thương cổ qua lại, rất nhanh tới đám Lưu Trường, hắn nhìn Lưu Trường một lượt, tán thưởng:" Đúng là tráng sĩ, này tráng sĩ, nếu ngươi theo ta làm tân khách, ta có thể mua toàn bộ vật tư của ngươi
""Bái kiến đại vương!!"Hộ Đồ cưỡi tuấn mã, nhìn đám kẻ địch bị mình bao vây, không ngờ nói tiếng Hung Nô lưu loát, không khỏi ngạc nhiên
Thực ra Hộ Đồ không phải là vương, là nhi tử của Mạo Đốn, hắn nam chinh bắc chiến, lập chiến công hiển hách, thành công từ cấp vương làm tới hầu
Không phải là vì hắn thua trận, mà mỗi lần đánh thắng về gặp Mạo Đốn, hắn lại nói những lời làm Mạo Đốn cảm động không thôi, không kìm được giảm tước của hắn
Lãnh thổ của hắn từ Đại Quận tới nước Yên, Mạo Đốn tuy không thích tên nhi tử ngốc này nhưng lại tin tưởng hắn, coi hắn thành lá chắn của mình
Lần này tới Hung Nô có hơn mười người, đứng đầu là vị đại vu kia, còn lại đều là người tài do Trần Bình lựa chọn, ai nấy có sở trường riêng
Đại Vu dẫn người lặng lẽ xuất phát từ Đại Quận, đi chưa lâu đã hết sức thuận lợi gặp Hộ Đồ, Hộ Đồ mang theo hơn trăm kỵ sĩ, đều không có giáp, gặp nhau ở đây hoàn toàn là tình cờ
Hộ Đồ phất tay sai người thu cung lại, thúc ngựa tới trước mặt Hộ Đồ, cảm giác người này quen mắt, nhìn hồi lâu:" Ngươi là ai?""Đại vương nhớ thần không, thần là Cách, từng xem bói cho ngài
""Người xem bói cho ta nhiều lắm, không nhớ ra ngươi
""Thần tính ra ngài gặp đại thiền vu sẽ có chuyện xấu xảy ra
""A, nhớ ra rồi, là ngươi! Năm xưa thảo phạt Đinh Linh, ngươi tính ra Hung Nô ba lần đại hung
"Cách vui mừng nói:" Chính là thần
"Hộ Đồ xuống ngựa, nhìn người sau lưng Cách, hồ nghi hỏi:" Sao ngươi ăn mặc thế này, ngươi từ đâu tới, bộ tộc của ngươi đâu?"Cách do dự chốc lát:" Lần này thần tới là để tìm đại vương, có thể nói chuyện riêng với đại vương được không?"