Hộ Đồ không từ chối, bảo bọn họ theo mình, đi về phía bộ tộc, hắn tuy là hầu nhưng bộ tộc quản hạt rất rộng
Về tới nơi, Hộ Đồ sai người canh ngoài lều rồi cho gọi Cách tới, mang rượu thịt lên
Cách sợ Mạo Đốn ăn vào tận xương, tuy tính ra vận mệnh tiếp theo của Hung Nô, nhưng hắn vẫn sợ, có nên đem kế hoạch của người Hán nói cho vị vương này không? Cách do dự mãi, cuối cùng lấy đá ra bói
Hộ Đồ thấy vị đại vu này đột nhiên lấy đá ra cũng không ngăn cản, cung kính đứng ở bên
Vu ở Hung Nô là do thế tập, nhân số không nhiều, có uy vọng rất cao, đó là nguyên nhân hắn bói đại hung ba lần vẫn sống
Cách bói xem nếu mình đem tình huống chân thật nói ra sẽ thế nào
Tức thì hắn biến sắc mặt, vội thu đá lại, nói với Hộ Đồ:" Đại vương, lần này thần tới mang theo thiện chí của Đại Hán, muốn kết giao với ngài
""Cái gì?" Hộ Đồ tức thì phẫn nộ:" Ngươi tới khuyên ta đầu hàng à?""Không phải như thế, đại vương, thần sớm tính ra mạng đại thiền vu không bao lâu, hiện giờ đại vương có thể hưởng thụ phú quý này, không ai uy hiếp, đó là vì đại thiền vu
Nếu như đại thiền vu không còn, giữa ngài và mấy huynh đệ nhất định sẽ bùng phát chiến tranh
Bộ tộc của ngài không nhiều như Kê Chúc, tướng sĩ của ngài không dũng mãnh như của Thát Cổ, cũng không được đại thiền vu sủng ái như Xa Na
Ngài sẽ sống thế nào?""Kê Chúc nhìn tựa khoan dung, kỳ thực sớm có ý diệt trừ huynh đệ, Thát Cổ càng là kẻ tàn nhẫn, hắn mà làm thiền vu, nhất định sẽ giết hết
"Đại Hán sẵn lòng hiệp trợ ngài làm thiên vu, cùng thành quốc gia huynh đệ, chung sống hòa bình, không còn tranh đấu
"Cách thuật lại lời Trần Bình dạy mình, lợi dụng thêm ưu thế bói toán dọa dẫm
Hộ Đồ trầm mặc, khi đó chưa hình thành quan niệm dân tộc, ở nước Hán cũng thường có người câu kết với Hung Nô mưu phản, phía Hung Nô cũng thường có người câu kết mới triều Hán
Về sau loại tình huống này càng diễn ra thường xuyên
Hộ Đồ do dự không phải cấu kết với Đại Hán là trọng tội, hắn lo bị lừa, triều Hán thực sự sẽ giúp mình sao?Cách lại nói:" Đây là thư của Đường vương, mời đại vương xem
"Hộ Đồ gọi tâm phúc tới dịch thư cho mình, hắn biết Đường vương, hoặc có thể nói, trải qua cuộc chiến kia, người có danh tiếng ở Hung Nô không phải Hàn Tín, Chu Bột, mà là Đường vương
Trong lời đồn của người Hung Nô, vị này không phải người phàm, một bữa ăn ba con trâu, sức mạnh có thể dời núi
Ở Hung Nô cũng có không ít người Hán, những người nói ra thân thế của Lưu Trường, khiến y càng tăng thêm sắc thái thần bí
Cái gì mà sinh ra trong lao ngục, tiếng khóc làm ngục sụp đổ
Người Hung Nô gọi y là "khố khuất", dịch đơn giản ra là đại lực thần
Trong thư của Đường vương, biểu thị muốn liên thủ với Hộ Đồ, đồng thời sẵn lòng giúp đỡ Hộ Đồ đánh bại thế lực khác, hai người chia đôi thiên hạ
Hộ Đồ rất tôn trọng kẻ địch này, tâm phúc đọc thư xong, hắn rất đắc ý nói:" Không ngờ Đường vương coi trọng ta như thế
"Rồi quay sang Cách, hỏi:" Đường vương định giúp ta ra sao?""Vũ khí, công cụ, khi cần thậm chí có thể xuất binh giúp đỡ
""Vậy ta phải làm gì?""Không làm kẻ địch với Đại Hán nữa
""Được, vậy ta viết thư trả lời Đường vương
"Tức thì Hộ Đồ bảo Cách và tùy tùng của hắn đi nghỉ ngơi, còn mình thì gọi tâm phúc tới bàn bạc
Tâm phúc lúc này vẫn xem thư của Đường vương:" Đại vương, người Hán làm thế là để khơi lên tranh đấu giữa chúng ta để trục lợi
""Ồ, vậy ta không nên đồng ý?""Không, dù đại vương không đồng ý thì cuộc tranh đấu này cũng không thể tránh khỏi, ngài không ra tay thì người khác sẽ ra tay
Vì thế trước tiên hợp tác với người Hán, kế thừa vị trí thiền vu, sau đó chúng ta từ từ tính
"Cùng lúc ấy, vị dũng sĩ không thể chiến thắng đang cười ha hả với quan lại trước mắt
"Ha ha ha, ngươi có mắt nhìn đấy, chỉ là tráng sĩ như ta, làm sao có thể dùng tiền mua chuộc
" Lưu Trường kiêu ngạo nói:Tùy tòng của viên quan kia nổi giận định mắng, nhưng người đứng đầu vội ngăn lại, hắn xuống ngựa đi nhanh tới trước mặt Lưu Trường, càng nhìn tráng hán này hắn càng thích, khom người cung kính thi lễ:" Tại hạ coi thường tráng sĩ rồi, không biết tên tráng sĩ là gì?"Lưu Trường nói dối không cần chớp mắt:" Ta tên Hạng Bất Nghi
""Té ra là tráng sĩ nước Sở, bảo sao vũ dũng như vậy
" Quan lại tự giới thiệu:" Tại hạ Tứ Vận, may mắn gặp tráng sĩ ở đây, muốn kết giao mời tiệc tráng sĩ, không biết có được không?""Được, có điều ta ăn khỏe lắm
""Không sao
"Tứ Vận cực kỳ vui mừng, kéo tay Lưu Trường đi ra ngoài, thậm chí quên luôn đám thương cổ, hắn hạ lệnh mua hết hàng hóa tráng sĩ mang theo
Lưu Trường bảo Loan Bố vào thành đợi, y sẽ đi tìm sau
Tứ Vận sai người kiếm ngựa cho Lưu Trường, chỉ là ngựa bình thường không chở nổi Lưu Trường, cuối cùng hai người ngồi cùng xe
Lưu Trường phát hiện, tên trước mắt này tuy chỉ là huyện úy, nhưng mọi người đều rất tôn kính hắn, quan lại khác trong huyện cũng vâng dạ nghe lời, không dám nói nhiều
Qua trò chuyện, Lưu Trường cũng nhìn rõ bản chất của tên này, thích thể diện, sùng bái người như Tín Lăng Quân trong quá khứ, vì thế luôn tìm kiếm môn khách cho mình
Mà với vóc dáng của Lưu Trường, thực sự là thứ tốt nhất để đem đi kheo khoang, có một môn khách như vậy đi theo bên cạnh, ai chẳng kính trọng thêm vài phần? Đối diện với rất nhiều hành động vô lễ của Lưu Trường, Tứ Vận hoàn toàn không để ý, nếu không như thế, làm sao thể hiện được sự khoan dung, chiêu hiền đãi sĩ của mình?Năm xưa Mạnh Thường Quân của nước Tề vì nhiều môn khách mà nổi tiếng, bất kể là môn khách ác liệt thế nào, ông ta đều chân thành đối đãi, thu phục đối phương, đó mới là bản lĩnh thực sự
Lưu Trường theo Tứ Vận về phủ trong huyện, Tứ Vận sai người bày yến tiệc, khoản đãi tráng sĩ
Tứ Vận đối đãi với tân môn khách như thế, những môn khách cũ đều không phục, thường xuyên trừng mắt với y, Lưu Trường chẳng để ý mấy nhân vật nhỏ này
Tới khi Lưu Trường cầm chân dê lên cắn xé, ăn từng miếng lớn như sói nuốt hổ vồ, những ánh mắt không phục xung quanh mới dần biến thành kinh ngạc, thậm chí kính sợ
Ở thời đó, ăn càng nhiều càng thể hiện được vũ lực của một người, càng được người ta tôn trọng
Mà thứ ăn tham như Lưu Trường, một khi ăn thả cửa thì cả bữa có thể diệt nửa con dê, người khác tất nhiên là sợ
Tứ Vận nhìn dáng ăn của Lưu Trường, lòng thêm kích động, cười không khép miệng được
Đúng là tráng sĩ
Sau yến tiệc, Tứ Vận lập tức thay lòng đổi dạ, mất kiên nhẫn bảo môn khách ra ngoài, chỉ giữ lại Lưu Trường, mặt đầy kỳ vọng:" Xin tráng sĩ ở lại phò tá ta, ta muốn làm việc lớn, cần người như tráng sĩ phò tá
"Ha ha ha, nếu được ăn no, cũng không phải là không thể
" Lưu Trường lau miệng nói:" Chỉ là ta tới nước Tề làm việc lớn, không thể theo ngài
""Hả, nghề thương cổ sao có thể gọi là chuyện lớn
""Ngài không biết, ta vốn không phải thương cổ, nghe nói đất Tề có thương cổ bị cướp, liền muốn tới nhập bọn, làm nghề không vốn
"Tứ Vận há hốc mồm, ta là huyện úy đấy, ngươi ở trước mặt ta nói muốn đi làm tặc khấu, thế có ổn không:" Ngươi là tặc khấu à?""Đúng thế từ nhỏ ta đã đi cướp bóc, bắt cóc tống tiền, cho ngài biết, ta dựa vào đánh cướp phát tích, cái gì cũng cướp
"Nghe tráng sĩ trước mắt khoe khoang quá khứ, kể mấy vụ huyết án, nói đâu vào đó, Tứ Vận đau lòng:" Dũng sĩ như thế, sao lại làm tặc
"Lưu Trường ngớ người, mình tìm nhầm người à? Tên này vừa rồi không phải muốn đi cướp sao?Tiếp đó nghe thấy Tứ Vận nói:" Tráng sĩ phò tá ta, không cần đánh cướp, thương cổ đi qua đều phải nộp thuế
Hàng hóa chúng mang theo phải chia cho chúng ta vài thành
"Ồ, mình không tìm nhầm người
Tứ Vận chân thành nói:" Tráng sĩ phò tá ta, bất kể quan tước hay là tiền, ta đều có thể cho tráng sĩ
""Ha ha ha, đây là vụ mua bán tốt, hơn đi cướp nhiều, có điều chúng ta làm thế không sợ Tề vương trị tội sao?"Ha ha ha ha, chuyện này tráng sĩ không cần lo
" Tứ Vận kiêu ngạo nói:" Nhà ta ở Tề có chút thế lực, dù đại vương gặp a phụ ta cũng phải hành lễ bái kiến
""Tốt quá, vậy ta nghe ngài
"