Võ sĩ cao lớn đỡ Tứ Quân từ trong phủ đi ra, Tứ Quân quyến luyến nhìn viện lạc sau lưng
Tề vương cầu xin chỉ có thể cứu được mạng người Tứ gia, còn nhà cửa, tiền tài, đất đai, quan tước của họ đều không còn
Khi Tứ Quân nhìn phủ đệ xa hoa sau lưng, Tứ Vận khóc rống lên:" Vì sao lại thế này, vì sao?""Khóc cái gì? Chúng ta còn sống là còn có tương lai, chẳng qua là vật ngoài thân thôi, chỉ cần chúng ta còn sống, những thứ này sớm muộn cũng quay về với chúng ta
" Tứ Quân thấy nhi tử khóc lóc thì mắng:Tứ Vận ngừng khóc, hắn ngẩng đầu lên, mắt đầy thù hận:" Lưu Trường, tất cả do y mưu hại chúng ta
"Tứ Quân không phản bác, ông ta cười lạnh:" Ta sớm dặn các ngươi rồi, bọn dân đen không đáng sợ, nhưng vật tư nước Đường thì ngàn vạn lần đừng động vào
Sau khi đại vương rời đi, các ngươi liền tham lam muốn nuốt cả vật tư nước Đường cho mượn, đó là do các ngươi tự chuốc lấy, ngươi hiểu chưa?""A phụ, chẳng lẽ bỏ qua cho y như vậy à?" Tứ Vận không cam lòng từ bỏ phú quý như thế, cho dù Tứ gia vẫn còn tiền tài che giấu, vẫn có thể sống sung sướng hơn người khác, nhưng với hắn thế là chưa đủ:"Tất nhiên là không, họa và phúc luôn liền kề, nay y mạnh ta yếu, ngày sau y chắc gì đã như thế, rồi sẽ có một ngày, nợ máu phải trả bằng máu
"Tứ Quân nghiến răng nghiến lợi nói, mấy chục năm tích lũy gia nghiệp hủy trong sớm tối, người đau lòng nhất chính là ông ta
Nhưng gia nghiệp này của ông ta không biết dùng bao nhiêu mạng người, bao miêu máu và nước mắt người vô tội tạo ra
Hai cha con được hạ nhân dìu đi tới hướng vương cung
Đi trên đường không ít người nhận ra bọn họ, tất cả đều né tránh, không ai dậu đỏ bìm leo, chỉ cần người Tề có chút kiến thức đều hiểu, Tứ gia sẽ không sụp đổ như vậy được
Tứ Vận thì chỉ thấy trước kia đi tới đâu cũng được người ta xum xoe bợ đỡ, giờ bị lạnh nhạt thế này, hắn không chịu được, nên không ngừng chửi mắng, dùng lời ác độc nhất nguyền rủa Lưu Trường
Tứ Quân sợ người ngoài nghe được, hạ thấp giọng rít lên: "Câm mồm! Ngươi muốn chôn vùi hết tất cả chúng ta à? Lát nữa tới gặp đại vương, không được kêu oan, không cho chửi mắng Đường vương, chỉ được phép khóc nhận tội, hiểu chưa?"Là xá nhân đi theo Tề vương lâu nhất, Tứ Quân rất hiểu tính cách của đại vương nhà mình, nếu còn biện giải sẽ khiến hắn phẫn nộ, mà chửi mắng ấu đệ hắn yêu thương, càng tự đào hố chôn mình, chỉ có khóc mới là lối thoát duy nhất
"A phụ, nay y ở nước Tề chỉ mang theo hơn trăm giáp sĩ
""Ngươi điên à?"Tứ Quân trợn mắt, suýt nữa không nhịn được cho thằng nhi tử ngu ngốc này một cái tát, dù làm khéo tới mấy, Đường vương có mệnh hệ gì ở nơi này, chỉ e nước Tề chó gà cũng không còn
Ông ta theo Tề vương lâu như thế, sao không biết vị đại vương này được thái hậu cùng đám huynh trưởng sủng ái ra sao, lần trước y đánh Hung Nô mất tích, cả Đại Hán gần như sôi lên, tội này không ai gánh nổi
Thấy a phụ tức giận như thế, Tứ Vận không dám nói nữa, nhưng ý nghĩ đó một khi sinh ra, không dễ đập tắt
Khi bọn họ đi vào vương cung, Lưu Phì đang nằm trên giường, tâm tình hắn rất mâu thuẫn, phẫn nộ vì chuyện Tứ gia làm, lại hiểu tâm tình của Lưu Trường
Nhưng vừa là huynh trưởng của thê tử, lại là huynh đệ đi thao bao năm, Lưu Phì mềm lòng, không muốn thấy Tứ Quân chết trước mặt mình
Nhi tử của Cao hoàng đế không biết vì sao đại đa số là người mềm lòng, đương nhiên bản thân Cao hoàng đế cũng là người nửa trọng tình
Bảo ông ta giết hại công thần, thực tế chỉ có Bành Việt là người vô tội, Lưu Bang cũng cho Bành Việt cơ hội sống, Bành Việt chết là do Lữ hậu
Có điều ông ta giống Lưu Hằng, vì quốc gia đều có thể vứt hết tư tình hạ sát thủ, nên chỉ tính là nửa trọng tình
Lưu Phì nghe tiếng khóc thê tử bên giường, lòng chỉ thêm phiền muộn
Đột nhiên Lưu Phì nghĩ, sớm đi gặp a phụ cũng tốt, bớt đi được không ít chuyện đau lòng
"Đại vương!" Tứ Quân đi vào gào khóc trước mặt Lưu Phì, ông ta trước khi bước vào đã cố tình làm đầu óc tán loạn, mặt mày bơ phờ, hết sức đáng thương, nhìn quân chủ đi theo cả đời, lúc này bận tật nằm đó, nước mắt chảy ra, một nửa coi như là chân tình:"Lão thần nhận tội, xin đại vương trừng trị
""Lão thần cô phụ đại vương
"Tứ Vận cũng thừa cơ khóc rống lên, nhưng hiển nhiên trình độ chưa bằng a phụ, tiếng khóc rất giả, chẳng có lấy một giọt nước mắt
Lưu Phì quay mặt đi, không nhìn họ:" Quả nhân thấy, các ngươi chỉ mong quả nhân chết sớm
Quả nhân đi nghỉ ngơi nửa năm, các ngươi làm nước Tề thành thế này
Đợi quả nhân chết, các ngươi tha hồ thoải mái
""Đại vương!" Tứ Quân khóc càng to:"Năm xưa ngươi là người dũng mãnh chính trực
Thích phu nhân nhiều lần chửi mắng sỉ nhục quả nhân, bên cạnh không ai dám phản bác, chỉ có ngươi rút kiếm muốn giết bà ta, giáp sĩ không ngăn được
A phụ thích ngươi, chuyên môn để ta cười muội muội ngươi
Sao ngươi thành thế này? Dũng sĩ năm xưa đâu?""Khi thảo phạt Trần Hi, ngươi đi đầu làm sĩ tốt, Tào Tướng trọng dụng ngươi như thế
" Lưu Phì hơi nghẹn lại, nói không ra lời:Chợt bên ngoài có tiếng huyên náo, tiếp đó là tiếng la hét rồi một đoàn người đi vào vương cung, đám giáp sĩ bảo vệ vương cung tuốt kiếm vây quanh, nhưng chỉ dám quát thảo mà không thực sự dám ra tay
Người đi đầu là Loan Bố, mọi người thất kinh, Loan Bố dẫn theo hơn mười giáp sĩ, tới trước mặt Lưu Phì hành lễ:" Đại vương!""Loan quân sao lại tới đây?" Lưu Phì chợt có linh cảm không lành:"Thần phục vương lệnh mà tới
""Vương lệnh gì?"Loan Bố thình lình rút kiếm chém xiên một phát nhanh như chớp, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cổ Tứ Quân phun máu, Tứ Quân mở to mắt không dám tin, hai tay ôm cổ, nhưng không cách nào ngăn máu ngừng chảy
Nhìn thấy cảnh này, mọi người kinh hồn bạt vía, Tứ phu nhân xỉu ngay lập tức, Tào Tương đỡ a mẫu, Lưu Phi chạy tới ôm Tứ Quân, phẫn nộ nhìn Loan Bố:" Ngươi làm gì?"Phụt !Loan Bố lần nữa vung kiếm, Tứ Vân bị cứa cổ ngã ầm xuống đất, nửa cái cổ đã gãy lìa, máu phun như suối mắt mở to, tựa hồ tới chết rồi cũng không dám tin
"Đây chính là vương lệnh! Tứ Quân câu kết với quan lại nước Tề, chèn ép bách tính, tự ý thiết lập trạm gác bắt chẹt thương cổ, cưỡng ép bách tính bán đất, cưỡng ép bách tính canh tác cho mình, thâm ô quốc khố, tội đại ác, không thể khoan thứ! Xử tử tại chỗ! Diệt cả tộc!"Loan Bố lớn tiếng nói, hắn cũng là người chính trực cực kỳ căm phẫn hành vi của Tứ gia, lúc này tay cầm kiếm chảy máu ròng ròng, tuyên bố tội danh Tứ gia, không ai dám phản bác
Lưu Phì thống khổ ôm Tứ Quân, mắt Tứ Quân mờ dần, tựa hồ muốn nói gì, nhưng không cách nào nói được nữa, khóe mắt chảy ra giọt nước mắt cuối cùng rồi ngừng co giật
Toàn thân Lưu Phì đẫm mãu tươi, nhắm mắt lại, dùng sức thở
Cùng lúc ấy một chiếc xe ngựa đỗ lại trước cửa phủ, Lưu Trường nhảy xuống đấm mạnh cửa
Rất nhanh có nô phó chạy ra, kinh ngạc nhìn tráng hán bên ngoài đang ôm người:" Quý nhân, có chuyện gì?""Bảo gia chủ của ngươi xéo ra đây
"Rất nhanh có một trung niên đi nhanh ra, nhìn thấy Lưu Trường bế người, vội nói:" Đưa vào đã
"Người này là y giả có tiếng trong thành, người Lưu Trường mang tới chính là điền hộ trẻ bị mệt ngất xỉu, qua nói chuyện mới biết, tuổi hắn bằng mình, phụ mẫu nối nhau làm việc quá sức qua đời, mình hắn nuôi ba đệ đệ
Đây là một người rất đáng nể
Y giả vội bắt mạch, lại sai người mang thảo dược tới
Lưu Trường ngẩng đầu nhìn trời, nói:" Ngươi bất kể thế nào cũng cứu người này cho quả nhân, nếu không cứu được hắn, quả nhân nấu ngươi
"Nói rồi kệ y giả sững sờ, Lưu Trường xoay người rời đi, dẫn theo số giáp sĩ còn lại đi tới Tề vương cung