"Hắc hắc hắc, Trọng phụ à
Đây đều do Vương Lăng hắn tự chủ trương, quả thật không có chút liên quan đến Quả nhân đấy
""Quả nhân sẽ lập tức viết thư khiển trách Vương tướng, chúng ta sẽ nhanh chóng nối lại liên lạc với Hộ Đồ, bất kể hiềm khích trước kia, lại bắt tay nhau hợp tác lần nữa, ngài nói có được không?"Trần Bình liếc Lưu Trường đang cười ngây ngô một cái, lập tức nói: "Nếu bọn họ tới tập kích Đại vương, ngài sẽ sẵn lòng bất kể hiềm khích trước kia sao?"Lưu Trường nói: "Quả nhân đương nhiên sẵn lòng! Quả nhân chính là hiền vương khoan dung rộng lượng!""Ở trước mặt đại nghĩa thiên hạ, Quả nhân cũng không so đo ân oán cá nhân!"Tuy Lưu Trường nói lời thề non hẹn biển, nhưng trong lòng Trần Bình lại rất rõ ràng, nếu việc này phát sinh trên người Lưu Trường, hiện tại chắc chắn y đã dẫn người đi nhổ da người ta, chẳng qua Trần Bình thoạt nhìn cũng không có ý quá lo lắng, lão vuốt vuốt râu, nghiêm túc nói: "Đại vương nên quản thúc quân đội nước Đường cho tốt, không thể để ảnh hưởng đến đại cục nữa, bởi vì một ít lợi ích nhỏ mà chôn vùi đi đại cục, đây là hành vi cực kỳ ngu xuẩn!"Lưu Trường gật đầu nói: "Trọng phụ nói đúng! Nói đến chuyện này, Quả nhân cũng rất tức giận!""Tên Chu Bột kia vì chém thêm vài cái đầu người mà ngay cả bộ lạc người Hồ thân cận với nước Đường ta cũng bị phá! Trên dưới nước Triệu đều là hạng người kiếm chút lợi nhỏ mà quên đi đại cục, là đám tiểu nhân tầm nhìn hạn hẹp, vương giống như Như Ý, tướng tựa như Chu Bột, nhất định phải nghiêm trị mới đúng!"Trần Bình lập tức không còn ý định tiếp lời Lưu Trường nữa, bắt đầu tiến vào trạng thái nhắm mắt dưỡng thần
Lưu Trường được các đại thần còn lại tháp tùng đi vào trong thành, rất nhanh đã đi tới Hoàng cung, sau khi cáo biệt quần thần đến nghênh đón, y đơn độc một mình đi vào trong Hoàng cung
Lưu Trường bước nhanh về phía cung Trường Nhạc, vừa mới đi được một nửa đường, đã thấy được Lưu Doanh tức giận xông về
"Huynh trưởng!" Lưu Trường kêu lớn, Lưu Doanh ngẩng đầu lên, tức giận nhìn y
"Thằng nhãi ranh!" Lưu Doanh thoạt nhìn đang rất tức giận, mà các thị vệ xung quanh nhìn thấy bộ dạng này của hắn cũng vội vàng cúi đầu, nhanh chân rời khỏi nơi này, để cho hai huynh đệ bọn họ ở một mình
Lưu Doanh đi tới trước mặt Lưu Trường, vô cùng đau đớn nói ra: "Vì sao ngươi lại đối xử với đại ca như vậy? Ngươi có biết sức khỏe của huynh ấy hiện tại như thế nào không? Huynh ấy đã đau ốm đến mức đấy!""Sao ngươi bây giờ cũng trở nên vô tình như a mẫu?!""Đại ca thường ngày đối xử với ngươi như thế nào? Ngươi không cảm nhận được sao?""Ngươi trừng trị kẻ ác là được, vì sao còn phải liên lụy đến cả đại ca nữa?"Lưu Doanh vừa mở miệng, đã lập tức không dừng lại được, sau khi nghe được Lưu Trường hạ lệnh phế Tề vương ở nước Tề, Lưu Doanh đứng ngồi không yên
Phế vương chính là một hình phạt cực kỳ nghiêm trọng, huống chi Tề vương giờ phút này đang lâm bệnh nặng
Lưu Doanh hoàn toàn không thể hiểu được, vì sao Lưu Trường lại làm như vậy, sao có thể vô tình đến mức ấy
Mà đối mặt với lời chất vấn của Lưu Doanh, Lưu Trường cũng không nói gì mà chỉ cau mày
Lưu Doanh nói: "Ngươi xử tử nhiều người ở nước Tề như vậy, thế mà cũng không buông tha đại ca cùng quốc tướng, Tào tướng vốn là người trung hậu, ngươi lại sai người nhốt ngài ấy vào trong xe tù áp giải về Trường An, còn để người nhốt ngài ấy ở Đình Úy, ngươi có biết Hoàng hậu với Tào Xu khóc bao nhiêu lần bởi vì chuyện này hay không? Ngươi có biết ta đã thức trắng mấy đêm vì đại ca của mình chứ?!""Đại ca yêu thương ngươi như vậy
Sao ngươi có thể làm thế?!""Sao ngươi có thể làm như thế được!""Nhị ca
" Lưu Trường nhìn thẳng hai mắt Lưu Doanh, "Đệ xử trí trên dưới nước Tề, chẳng qua cũng chỉ hơn mười người khóc, trăm người khóc
Nhưng nếu đệ không xử lý
đó là mười vạn người khóc, trăm vạn người khóc
Hiện giờ đệ chăm lo chuyện triều đình, có đệ ở đây, sẽ không để gian tặc hoành hành như chỗ không người vậy nữa
"Lưu Doanh nhìn Lưu Trường một cái thật sâu, xoay người rời đi
Lưu Trường cũng không mở miệng giải thích nữa, y đi thẳng về phía cung Trường Nhạc
Không biết vì sao, khi Lưu Trường đi tới cung Trường Nhạc, tâm tình y lập tức bình tĩnh lại, không có phẫn nộ, cũng không có ấm ức gì, y bước nhanh vào trong điện, liếc mắt một cái đã thấy được a mẫu, a mẫu đang giúp An cắt thịt, chia thịt thành từng mảnh, một bên đặt hai cái chén, một cái trong đó là nước muối, một cái khác để thịt, Lữ hậu ngâm thịt trong chén có nước muối một cái, Lưu An há to miệng chờ, Lữ hậu đặt thịt ở trong miệng nó, nó liền bắt đầu nhai nuốt
Cái thằng nhãi ranh này thực sự biết hưởng thụ, ăn thịt cũng không cần tự mình ra tay
Lưu Trường cũng không mở miệng, nhưng Lữ hậu lại như có trực giác quay đầu, nhìn thấy y
"Con à, a phụ đã trở về
"Lưu An đang hưởng thụ thịt ngon nghe được câu này lại nhảy dựng lên, Lưu Trường giang hai tay cúi người, đã chuẩn bị nghênh đón nó, kết quả Lưu An đứng dậy chỉ cầm lấy thịt trước mặt, cảnh giác trốn sau lưng Lữ hậu, nhét không ít thịt vào miệng, giống như một con sóc, nhìn chằm chằm Lưu Trường
Lưu Trường lập tức giận tím mặt, "Thằng nhãi ranh nhà ngươi! Chẳng lẽ Quả nhân còn có thể cướp thịt của ngươi ăn ư?""A mẫu, người xem nó kìa!" Lưu Trường lập tức cáo trạng
"Nếu ngày thường ngươi không ăn cướp thịt của nó, nó sẽ như vậy sao?"Lữ hậu hiển nhiên không công bằng lắm, lập tức bảo vệ đứa cháu trai mình, Lưu Trường bất đắc dĩ chỉ có thể lẩm bẩm cái gì đó, rồi ngồi ở bên cạnh Lữ hậu, "Ngồi xa một chút! Che hết ánh sáng!""Vâng
" Lưu Trường chống đất, hơi nhúc nhích mông vài lần
Lữ hậu hỏi: "Một đoạn đường này đều tốt phải không? Có gặp được đại thần nước Đường chứ? Bọn họ sao rồi?"Lưu Trường đáp: "Mọi người đều tốt
"Nhìn thấy vẻ mặt Lưu Trường có chút trầm thấp, Lữ hậu hỏi: "Lúc đến gặp hắn ư?"Lưu Trường: "Không có
""A
Con cứ coi lời của hắn như chó sủa, bản thân đã không hiểu trị quốc, còn không cho phép người khác đến trị, đây là quân vương sao! Ngu xuẩn, hắn đã đến khuyên ta nhiều lần, muốn ta khôi phục thân phận Tề vương, để cho ta bỏ đi ý nghĩ của ngươi
"Ánh mắt Lữ hậu trở nên càng thêm đáng sợ, "Không giống cha, cũng không giống mẹ
"Lữ hậu thất vọng cùng bất mãn đối với Lưu Doanh đã đạt tới đỉnh điểm, trong lịch sử, đối mặt với tin tức đứa con trai ruột duy nhất này chết, "Thái hậu khóc cũng khóc không nổi", chỉ khóc khan mấy tiếng, hoàn toàn không hề rơi lệ vì hắn, cho đến khi Trần Bình thỉnh cầu phong Lữ Sản, Lữ Lộc làm tướng, nắm giữ quân đội Nam Bắc, mới có "Thái hậu cao hứng, tiếng khóc mới trở nên bi thương"
Sau khi Hán Huệ đế - Lưu Doanh qua đời, Lữ hậu khóc mà như không khóc, Trương Tịch Cường liền đề nghị thừa tướng Trần Bình nghênh đón Lữ hậu, phong người bên họ ngoại là Lữ Đài, Lữ Sản, Lữ Lộc làm tướng để tránh họa sát thân
Trần Bình làm theo kế sách của Trương Tịch Cường, Lữ hậu rất cao hứng, tiếng khóc đưa tang cho con trai từ đó mới trở nên bi thương
Lưu Trường gãi gãi đầu, nói: "Đại ca chỉ mềm lòng mà thôi
Cho dù một người nào trong chúng ta xảy ra chuyện thì huynh ấy cũng sẽ như vậy
"Lữ hậu nói: "Con chỉ cần đi làm thôi
Trong triều có rất nhiều gian tặc đang theo dõi con
Chuyện trong cung cứ giao cho ta là được rồi
"Lưu Trường đáp: "A mẫu, cũng không có gì đáng ngại
Ngài mạnh khỏe chăm sóc cho An, những chuyện khác giao cho con làm đi
"Không biết vì sao, Lưu Trường lại có thêm vài phần lý giải đối với mẹ mình, lúc ban đầu y cực kỳ khó hiểu, vì sao a mẫu động một chút là muốn giết người, hoàn toàn không để ý đến tư tình, nhưng khi y bắt đầu quản lý triều chính mới giật mình phát hiện, có một số việc không thể không làm
Chuyện của nước Tề chỉ vừa mới xuất hiện, lúc này chỉ có toàn lực đả kích, làm cho mọi người hiểu được, bất kể là gia tộc quyền thế gì, bất kể là vua chư hầu cùng quốc tướng có quan hệ thân thiết với Đường vương bao nhiêu, cũng không thể xúc phạm tuyến dây đỏ như vậy, sau này chuyện tương tự như thế sẽ ít đi rất nhiều, ít nhất cũng sẽ không tiến hành ngoài thanh thiên bạch nhật như nước Tề vậy
Ngay từ đầu Lưu Trường cũng chỉ muốn giết những người Tứ quân kia, cho đến khi y phát hiện, sức mạnh của Tứ quân thực ra lại đến từ Tề vương, bọn chúng nhận định mình thân cận với Tề vương, sẽ không dám hạ độc thủ
Cho nên y ra tay phá vỡ lực lượng trong lòng vô số người Tứ quân trong thiên hạ, nghiêm túc nói cho bọn chúng biết: Quả nhân sẽ giết không tha
Lữ hậu nói: "Trường à
Con đang làm rất tốt, con có thể thân cận với bọn họ, nhưng không bao giờ để cho bọn họ phóng túng
"Lưu Trường: "Dạ
"