Đoàn người ngồi trên xe ngựa, tiếp tục đi tới, Loan Bố vừa lái xe, vừa thấp giọng nói: "Đại vương nói không sai, quả thật phải tự mình đi xem.
Nói cái gì thương sinh sợ hãi, kêu ca nổi lên bốn phía. Quần thần có nhiều hơn nữa, cũng so ra kém một nắm gạo kia."
"Đại vương?"
Không nghe được Đại vương trả lời, Loan Bố vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy y đang ngồi ở phía sau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
"Ta còn tưởng rằng Đại vương lại chạy."
Hắn nhìn thấy Lưu Trường đã bĩu môi, bộ dạng có chút ấm ức, không khỏi hỏi: "Dân chúng yêu mến như thế, vì sao Đại vương còn rầu rĩ không vui vậy?"
Lưu Trường khó hiểu: "Rõ ràng là Quả nhân giảm thuế, bọn họ lại nói là công lao của Thiên tử!"
"Ha ha ha, thần còn tưởng rằng Đại vương sẽ không để ý tới chứ."
Lưu Trường nói: "Quả nhân đương nhiên không thèm để ý!"
"Đại vương, đại trượng phu trong lòng mang thương sinh thiên hạ, lấy dân giàu nước mạnh làm nhiệm vụ của mình, cần gì phải để ý đến chút hư danh kia?!"
"Nhưng cũng phải để cho người khác biết chứ, Quả nhân không nghe được người khác khen vài câu, làm việc cũng thật sự không có hứng thú."
Loan Bố nói: "Không ngại đại vương à, sau này thần phụ trách chuyện này, đại vương đức độ có thể so với Nghiêu Thuấn, công cao Tam hoàng, đức ép Ngũ đế!"
"Ha ha ha, như thế này mới đúng!"
Lưu Trường đi theo Loan Bố đến một thành nhỏ, lấy thân phận Phàn Kháng tìm được huyện úy địa phương, hơn nữa còn được khoản đãi hậu hĩnh, trên yến hội, khi Lưu Trường nói về chế độ nạp túc này, phản ứng của huyện úy lại hoàn toàn khác biệt với nông dân, lão tức giận nói: "Mọi người dưới trướng ta cũng rất oán hận chính sách này!"
"Chúng ta chém giết, chinh chiến ở các nơi, thật vất vả mới đổi lấy tước vị này, vì sao những tên gia hỏa sợ chết kia chỉ cần hiến ra chút lương thực là có thể giống như chúng ta được?"
"Lúc trước vì tước vị này, không biết đã có bao nhiêu huynh đệ chết ở sa trường, sớm biết như thế thì cần gì phải chém giết nữa?"
Tên huyện úy kia phẫn nộ nói.
Lưu Trường cũng không phản bác, chỉ chăm chú lắng nghe lời hắn nói.
Lúc rời đi, Loan Bố rốt cục nhịn không được, hắn tức giận nói: "Chuyện này vốn cũng không có đạo lý, người ta có lương thực là có thể được phong hầu, bọn họ không có lương thực, không đi chém giết đổi lấy tước vị thì có thể làm như thế nào? Chuyện này cũng có thể trách trên đầu Đại vương sao?"
Lưu Trường lắc đầu, "Đừng để ý lời hắn nói có đạo lý hay không. Thái độ của bọn họ đã rất rõ ràng."
Lưu Trường nghiêm túc nói: "Dọc theo đường đi, gặp phải nông dân lại không thèm để ý đến chế độ này, người phản đối nhất chỉ có sĩ tốt, quan lại, quan lại lo lắng tước vị tràn lan sẽ mất đi đặc quyền trước mắt, sẽ bị thay thế... Mà các sĩ tốt thì đơn thuần cảm thấy không công bằng."
"Quả nhân đã biết nên làm như thế nào rồi."
Khi Lưu Trường trở lại Hoàng cung, lại biết được Trương Thương đang ở điện Tuyên Thất, hiện tại cũng không phải thời gian yên ổn đối với Trương tướng, luôn có người đến quấy rầy lão, bức bách đến mức bất đắc dĩ, mỗi ngày lão đều tị nạn ở trong Hoàng cung, Lưu Trường gọi Trương Thương cùng Trần Bình đến gặp mình.
"Trương tướng, vấn đề lương thực đã được giải quyết chưa?"
"Giải quyết thì cũng đã được giải quyết, trong những ngày này, các nơi thu được vô số lương thực, thậm chí cũng đủ để chúng ta xuất chinh Hung Nô thêm một lần nữa. Thế nhưng tiếng phản đối của quần thần lại càng lúc càng lớn."
Lưu Trường nói: "Quả nhân lần này đi tuần, đã có đối sách."
"Trương tướng, việc đầu tiên là phải đề cao bổng lộc đãi ngộ của các sĩ tốt và quan lại tầng dưới chót Đại Hán... Cho họ thêm một ít, nói với họ, đây là những gì nạp túc mang đến... Bịt miệng bọn chúng lại."
"Chuyện thứ hai chính là không để chức quan liên quan đến tước vị nữa. Sau này khi đảm nhiệm chức quan cũng không cần nhìn tước vị, chỉ cần có thể thông qua khảo hạch hiện giờ là có thể đảm nhiệm, thăng chức cũng không cần cố kỵ phương diện này..."
Trương Thương sửng sốt một chút, "Vâng!"
Lưu Trường nhìn về phía Trần Bình, "Về phần đại thần trong triều, vậy phải nhờ Trọng phụ thuyết phục bọn họ rồi..."
"Vâng!"
Lưu Trường tiếp tục nói: "Nếu đã có lương thực, vậy thì không thể lãng phí!"
"Phải làm cho lương thực biến thành càng nhiều lương thực hơn mới được.... Ta nghe những người Nguyệt thị kia nói, ở Tây Vực có rất nhiều loại rau quả cùng với lương thực khác biệt, sản lượng cũng rất cao... Quả nhân chuẩn bị đánh tan quân đội của Kê Chúc, đánh bại Ô Tôn, để chư quốc Tây Vực không còn bị Hung Nô khống chế, để cho bọn chúng triều cống với Đại Hán chúng ta!"
Trần Bình nhíu nhíu mày, "Đại vương, chuyện xuất chinh có thể chờ một chút được không."
Lưu Trường hỏi: "Vì sao?"
Trần Bình nói: "Mạo Đốn vốn không thọ được bao lâu nữa... Kê Chúc chẳng mấy chốc sẽ bận bịu với cuộc nội chiến... Ngay khi Hung Nô xảy ra nội chiến, cũng chính là thời điểm tốt nhất để chúng ta xuất binh."
"Nội chiến??"
Lưu Trường không hiểu ra sao, "Mạo Đốn đã sắp chết? Chuyện này xảy ra khi nào? Ngài chắc chắn với chuyện này sao?"
Trần Bình đáp: "Có thể có sứ thần từ Hung Nô trở về, bẩm báo tình hình chỗ đó... Lúc trước thần đã tự mình viết một phong thư, bảo Lục Giả giao cho vị Cách kia, chắc chắn khi Mạo Đốn về trời, Hung Nô sẽ lâm vào nội chiến."
Lưu Trường nói: "Một bức thư? Một lá thư là đã có thể đảm bảo nội chiến Hung Nô nổ ra ư?"
Trần Bình khẳng định: "Có thể."
Lưu Trường lập tức biến sắc, kích động nắm tay Trần Bình, Trần hầu cũng biến thành Trọng phụ, y nói:
"Tốt, nếu như một phong thư của Trọng phụ có thể khiến Kê Chúc không rảnh nhìn tây, vậy Trọng phụ chính là công thần đứng đầu trong việc đả thông Tây Vực!"
"Không chỉ vậy, binh lính của Hộ Đồ ở Hung Nô sẽ bị Đại Hán ta khống chế, hắn sẽ trở thành bảo kiếm sắc bén nhất trong tay Đại Hán ta... Kê Chúc bị thương nặng... Vị Đại Vu kia sẽ có tác dụng cực lớn, sau khi Mạo Đốn chết đi, Hung Nô cách diệt vong cũng sẽ không quá xa."
Nhìn thấy Trần Bình nói như vậy, Lưu Trường chỉ cảm thấy người trước mặt này có chút quá ngông cuồng.
"Trọng phụ à, mặc dù nói như vậy... Nhưng Kê Chúc cũng không phải là hạng người lương thiện... So với Mạo Đốn, hắn còn khó đối phó hơn nhiều, cho nên không thể chủ quan."
"Quả thật, người này cũng là một đời hùng chủ đấy."
Trần Bình gật đầu đồng ý, lập tức đưa ra đánh giá của mình, "Có chút khó giải quyết."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com