Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 445 - Chương 445: Thiên Tử Không Chịu Được Đói

Chương 445: Thiên tử không chịu được đói

Lưu Trường vào giờ khắc này rốt cục cũng cảm nhận được loại thống khổ này của a mẫu, Lưu Trường ta làm sao có thể có một vị ca ca ngốc nghếch đến như vậy? Có thể ép mẹ đẻ ngả về phía những đứa em khác thì cũng chỉ có Nhị ca nhà mình có thể làm được, ban đầu bên ngoại Lữ thị đều nghiêng về hắn, nhưng đều bị hắn tự mình xa lánh, dẫn đến quan hệ còn không thân mật bằng Lưu Trường, Lữ thị lại chính là họ hàng bên ngoại của Lưu Doanh đấy.

Lưu Trường lắc đầu, "Thôi quên đi, đệ cũng không nói nữa, sau này không được làm như vậy, cứ chờ người khác tìm đến huynh là được."

"Lưu Kính tự mình tới tìm huynh hay là huynh triệu kiến đấy?"

Lưu Doanh đáp: "Là huynh triệu kiến."

"Vậy lão nói gì?"

"Ngài ấy đề nghị huynh không được có loại ý nghĩ như vậy..."

"Không nghĩ tới, tên này còn rất trung nghĩa."

Lưu Trường lập tức thay đổi không ít cách nhìn về Lưu Kính.

"Vậy đệ đi đây, Nhị ca, về sau cũng không nên làm loại mưu phản này, nếu không, đệ sẽ không mưu phản, trực tiếp trở về nước Đường, loại chuyện quốc sự này huynh phải tự mình làm đấy!"

Lưu Doanh đáp "Huynh biết rồi..."

Lưu Trường lại lấy chuyện không được mưu phản đe dọa Lưu Doanh một phen, tức giận đùng đùng rời khỏi điện Tuyên Thất.

Trương Thương sau khi ban bố chế độ nạp túc bái tước, chế độ này đã nhanh chóng dấy lên sóng to gió lớn ở các nơi, đây là chế độ kế thừa từ nước Tần tàn bạo, tước vị vào thời điểm đó quan trọng đến mức nào thì không cần nói cũng biết, nhưng quốc tướng hiện tại lại buôn bán tước vị, điều này khiến cho mọi người lập tức bất mãn.

Mặc dù việc này đã có tiền lệ, năm xưa nước Tần đối mặt với nguy cơ lương thực từng áp dụng qua một lần trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đây vẫn là lần đầu gióng trống khua chiêng bán tước vị như vậy. Các nhân sĩ trong thiên hạ ra sức chửi rủa chuyện này, Trương Thương với tư cách là người xây dựng chính sách như vậy, lập tức trở thành công địch của thiên hạ, gặp phải chỉ trích từ khắp nơi mọi chốn.

Đương nhiên Lưu Trường cũng không khá hơn bao nhiêu, thanh danh hôn quân của y giờ phút này lại càng đề cao thêm một tầng, tham tài rốt cục bổ sung đầy đủ nhược điểm của vị hôn quân như y, nhưng mọi người cũng không quá kinh ngạc, phản vương như vậy, cho dù làm ra bao nhiêu chuyện phát điên thì mọi người cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, bởi vậy bọn họ chủ yếu vẫn mắng Trương Thương.

Dù sao lão càng giống người hơn so với Lưu Trường.

Trong nháy mắt, tấu chương buộc tội Trương Thương giống như bông tuyết bay tới, gần như bao phủ cả đám Trần Bình lại, các đại thần cũng chia làm nhiều phe phái, có người đồng ý, có kẻ phản đối, lý do của mỗi người cũng không giống nhau, cả ngày cãi vã không ngừng, mà Lưu Trường với tư cách là người khởi xướng, giờ phút này lại không ở trong Hoàng cung.

"Đại vương, chính sách mới được thực hiện, đương nhiên sẽ có rất nhiều chỗ cần cải thiện, ngài không để ý tới những chuyện này, vậy mà còn muốn ra khỏi thành tránh né, thật sự không phải là hành vi của bậc quân vương hiền minh đấy."

Loan Bố đi theo bên cạnh Lưu Trường, bất đắc dĩ khuyên nhủ.

Hành vi này của Lưu Trường ở trong mắt hắn thật sự là quá điếm, chính mình tự quyết định, để cho Trương Thương mau chóng thực hiện, chờ quần thần ầm ĩ thì vứt xuống, để Trần Bình thu dọn tàn cuộc, còn bản thân bỏ trốn mất dạng.

Nhưng Lưu Trường hiển nhiên không thèm để ý, giờ phút này y mặc thường phục, bên người cũng chỉ có ba bốn tên giáp sĩ, hiển nhiên là cố ý che giấu thân phận.

Lưu Trường hỏi: "Ngươi nói xem quốc khố đã phong phú hay chưa?"

Loan Bố nói: "Các hộ giàu có khắp nơi đều điên cuồng nạp túc, quốc khố đương nhiên sẽ phong phú rồi. Nhưng..."

"Như thế không phải là đủ rồi sao?"

Lưu Trường ngắt lời Loan Bố, tiếp tục nói: "Chính sách này là tốt hay xấu đấy, cũng không thể nghe lời những đại thần kia nói, vẫn phải tự mình đi nhìn một chút, chỉ nghe những người đó thì đen có thể nói thành trắng, trắng cũng có thể hóa thành đen, hiền quân như quả nhân đây qua miệng bọn họ đều là hôn quân bạo quân. Với những người như vậy, có thể tin tưởng được lời nói của bọn họ hay không?"

Loan Bố nói: "Chuyện khác thì không biết, nhưng bọn họ đánh giá đại vương ngược lại rất đúng trọng tâm."

"Loan Bố à, ngươi đã đi theo quả nhân lâu như vậy, nhưng ngươi nhiều lần chống đối quả nhân, mạo phạm ta cũng không phải một lần hai lần, nếu ngươi tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị quả nhân chém đấy!"

Loan Bố nói: "Nếu đại vương muốn làm thịt thần, thần cũng sẽ không sống được tới ngày hôm nay."

"Ngươi ngược lại cũng tự hiểu bản thân, đến, khen quả nhân vài câu xem!"

Loan Bố nói: "Đại vương đức độ sánh ngang Kiệt Trụ, công tội xuyên qua hai đời, Trần Linh công ở trước mặt Đại vương cũng phải che mặt mà đi, Tấn Hiến công gặp được đại vương cũng phải tự thẹn không bằng..."

"Ha ha ha !"

Lưu Trường cũng không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.

Đám người đi tới một trang trại, bởi vì chính sách tự do ra vào và lệnh khai khẩn, rất nhiều dân chúng đều không ở trong nhà của mình, trái lại xây dựng nên phòng ốc đơn sơ ở bên cạnh đất nông nghiệp, thuận tiện cho bọn họ canh tác, rất nhiều đất hoang ở gần Trường An đã dần dần biến thành đất trồng trọt, lúc Lưu Trường đến, có một hộ bốn người đang ăn cơm, khi thấy có khách quý đến, bọn họ đều vội vàng đứng dậy bái kiến.

Biết được Lưu Trường đến ăn cơm, những người này cũng không hề câu nệ, vội vàng bưng thức ăn lên, Lưu Trường lập tức ngồi xuống ăn cơm với bọn họ.

"Cụ à... Ngài ăn cơm có ngon miệng không!?”

"May mắn có bệ hạ hiện tại, Thiên tử thánh minh, miễn thuế cho chúng ta. Cho nên các loại thuế cũng giảm hơn một nửa..."

Lão nhân kia nói đến chuyện này, chợt cười đến không khép miệng lại được, "Lão phu đã sống lâu như vậy, thế nhưng chưa từng thấy vị Thiên tử nào thánh minh như thế... Nhà nào cũng có lương thực dự trữ, ngay cả nhà ta cũng như vậy!", lão nhân bắt đầu lải nhải không ngừng thổi phồng Thiên tử, mấy người trẻ tuổi ngồi xung quanh lão cũng nở nụ cười sáng rỡ.

Cuối thời nhà Tần việc thu thuế tương đối hà khắc, đến thời Cao Hoàng đế được miễn đi không ít, sau đó Lưu Doanh lại giảm thêm nhiều, cho tới bây giờ, các loại thuế đã ở mức thấp nhất trước nay chưa từng có, dân chúng khắp thiên hạ đều hân hoan bởi vì chuyện này, uy vọng của Thiên tử trong lòng bọn họ lại càng liên tục tăng lên, có lẽ cũng đã vượt qua cả Cao Hoàng đế.

Lưu Trường chợt nói: "Nhưng ta nghe nói, vị Thiên tử này công khai bán tước, cho phép nhà giàu có dùng lương thực đổi lấy tước vị, khiến cho tất cả mọi người đều mắng không thôi."

Nghe Lưu Trường nói, lão nhân kia có chút hoang mang, làm y phải giải thích một phen, lão nhân lúc này mới tỉnh ngộ, lập tức mắng: "Bán tước thì như thế nào? Thiên tử không thu thuế của chúng ta, chẳng lẽ muốn ngài ấy chết đói sao? Là ai đang mắng Thiên tử?"

Lưu Trường đáp: "Nghe nói là Trần hầu."

“Hừ!"

Lão nhân hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục nói: "Những người này chẳng qua chỉ thích sinh sự, Thiên tử phải làm như thế nào, có liên quan đếch gì đến bọn họ?” Lưu Trường xem như đã có chút hiểu rõ, dân chúng vốn không mâu thuẫn chuyện này, cũng hoàn không thèm để ý đến, hiện giờ bọn họ có được cơm ăn, trong nhà có lương thực, đây mới là thứ bọn họ quan tâm nhất, về phần chuyện bán tước linh ta linh tinh gì đó có liên quan gì đến bọn họ chứ? Bọn họ chỉ biết rằng Thiên tử hiện giờ là một vị hiền minh, có thể để cho bọn họ có cơm ăn là tốt rồi.

Khi Lưu Trường chuẩn bị rời đi, lão nhân kia lại kéo tay y lại, hỏi:

"Quý nhân là từ trong thành tới?"

"Đúng vậy."

Lão nhân nói: "Chỗ của ta còn có chút lương thực, không biết quý nhân có thể giao cho Thiên tử giúp ta hay không? Không thể để Thiên tử bị đói được!"

Lão cực kỳ tha thiết nhìn Lưu Trường, khuôn mặt ngăm đen chứa đầy nếp nhăn, nhưng dường như lại tỏa sáng ở dưới ánh mặt trời.

Lưu Trường cũng nở nụ cười, "Cụ à, xin ngài yên tâm đi, thiên tử không chịu được đói, như vậy đi, ta sẽ lấy một nắm, hiến cho thiên tử thay ngài nhé!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment