Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 444 - Chương 444: Bệ Hạ Mưu Phản Rồi!

Chương 444: Bệ hạ mưu phản rồi!

Trần Bình là như vậy, bất kể làm chuyện gì cũng giống như cho có lệ, cúi thấp cái đầu, hai mắt nửa híp, lúc nào cũng giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng như đang suy nghĩ viển vông, Lưu Trường khẽ gật đầu, nói: "Vậy thì tốt rồi, nghe nói ngài phái Lục Giả đến bên phía Hung Nô...

Nếu ngài còn muốn điều động người nào đó, phải nói cho Quả nhân..."

"Trương tướng đã thực hiện kế sách phong hầu, cho nên rất nhanh, các hộ giàu có khắp nơi đều có thể thông qua lương thực đổi lấy tước vị, đến lúc đó Đại Hán sẽ không nghèo, đồng thời lại có lương thực dùng để tác chiến... Quả nhân rất nhanh sẽ đi theo Thái úy đi thảo phạt Kê Chúc cùng Ô Tôn rồi... Cho nên chuyện bên phía Hung Nô, ngài phải liên lạc kịp thời đối với Thái úy, phòng ngừa việc xảy ra sai sốt gì đó!"

Trần Bình nói: "Thần hiểu được!"

Lưu Trường không để ý tới gã này nữa, y cố ý thay máu một lần thật lớn ở trong triều đình, mà những đại thần a phụ lưu lại tuy rất có năng lực, nhưng tuổi tác đã quá lớn, cũng mất đi loại tinh thần muốn khai phá kia, bản thân muốn đánh Ô Tôn, bọn họ lại làm ra các loại phản đối, nhát gan, gìn giữ cái đã có...Đây là nguyên nhân vì sao Lưu Trường cố ý muốn Trương Bất Nghi đảm nhiệm chức Ngự sử đại phu, kế tiếp y còn phải để cho càng nhiều người trẻ tuổi tới thay thế những trọng thần trước mắt, làm cho triều đình trở nên có sức sống một lần nữa!

Lưu Trường thờ ơ cầm lấy tấu chương trước mặt, nội dung viết bên trên đó chính là tình huống bên phía Lũng Tây.

Trước mắt các nơi như Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận đều đang tích trữ lương thực, chuẩn bị tốt cho việc xuất chinh đánh Hung Nô.

Lưu Trường đang lật xem tấu chương, chợt có người đi vào trong điện.

"Đại vương !!!."

Lưu Trường ngẩng đầu lên, người xông vào chính là Lưu Chương.

Lưu Chương giờ phút này mang vẻ mặt sợ hãi, giọng nói cũng có chút run rẩy.

"Đại vương! Không xong rồi!"

Lưu Trường hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?!"

Lưu Chương nói: "Bệ hạ, ngài ấy muốn mưu phản!!"

Lưu Trường: "Ừm???."

Y vốn không hiểu ra sao, bệ hạ mưu phản? Sao chuyện này nghe cứ kỳ quái như thế nào ấy?

Lưu Chương vội vàng nói: "Mấy ngày nay bệ hạ đã tiếp kiến mấy vị đại thần, trong lời nói tràn đầy bất mãn với Đại vương, muốn cấu kết với đại thần, mưu phản làm loạn!"

"Ài..."

Nhìn Thiên tử vụng trộm gọi mình vào, lại chỉ là thở dài ở trước mặt mình, Lưu Kính chỉ cảm thấy không hiểu ra sao.

"Vì sao bệ hạ lại thở dài vậy?"

"Lưu công à... Trẫm đường đường là thiên tử Đại Hán, vậy mà ngay cả điện Tuyên Thất này cũng không được đi ra, Thái hậu thiên vị ngoại vương, để cho tên ngoại vương kia nắm giữ đại quyền, coi trẫm như người vô hình, vậy mà trẫm ngoại trừ thở dài cũng không thể làm được gì khác?"

Lưu Doanh cảm khái, một khắc này, Lưu Kính lại bị dọa đến da đầu tê dại, suýt nữa ngồi không vững.

Lão nhìn xung quanh, bái một lễ lớn với Lưu Doanh, nói: "Bệ hạ! Họa từ miệng mà ra!!"

Lưu Doanh bi phẫn hỏi: "Trẫm ở trong Hoàng cung này, chẳng lẽ ngay cả quyền lực nói chuyện cũng không có sao?!"

Lưu Kính nghiêm túc nói: "Thần không biết là tên tặc tử nào đã mê hoặc bệ hạ, khiến cho ngài có ý nghĩ như vậy... Thế nhưng bệ hạ tuyệt đối không nên có ý nghĩ như vậy, vị ngoại vương ngài nói mặc dù ngang ngược, nhưng cũng không có ý bất kính với ngài đấy, chuyện ngài ấy xử trí Tề vương, đó là vì quốc sự, ngài cũng không nên đối địch với ngài ấy chứ..."

"Thưa bệ hạ, bên ngoài hiện giờ có cường địch, bên trong cũng không hề yên bình, phía tây nam man di làm loạn, không thể kiềm chế được đám gia tộc quyền thế địa phương, quốc khố lại thiếu lương thực, triều thần không có người kế tục... Vào thời điểm này rất cần một vị vua như ngài ấy nắm giữ triều đình... Chuyện này mặc dù có chút không công bằng đối với bệ hạ, nhưng lại là hồng phúc cho Đại Hán ta."

"Mong bệ hạ gạt bỏ đi ý nghĩ như vậy, có thể ở chung hòa thuận với Đường vương, có thể tương trợ ngài ấy làm thành công đại sự, thứ Đường vương để ý cũng không phải là vị trí của bệ hạ hiện giờ. Bệ hạ nên lấy thiên hạ làm trọng."

Lưu Kính nghiêm túc nói, ánh mắt vô cùng kiên nghị.

Lưu Doanh sửng sốt một lúc, "Hắn muốn cướp đi vị trí Ngự sử đại phu của ngài, vì sao ngài còn muốn nói chuyện vì hắn vậy?"

Lưu Kính nói: "Đại trượng phu, há có thể vì công lợi mà bỏ đại nghĩa?!"

Lưu Doanh im lặng hồi lâu không nói nên lời, trên mặt tự có thẹn.

"Thần cáo lui!"

Lưu Kính bái biệt Lưu Doanh, nhưng đúng khi lão đi ra ngoài điện, vừa lúc gặp phải Lưu Trường mang vẻ mặt ngang ngược đi về phía này, Lưu Kính lập tức dừng lại bái kiến.

"Lưu hầu? Sao ngài lại ở đây?"

"Đại vương, nhiều ngày thần chưa từng gặp mặt bệ hạ, trong lòng nhớ nhung, cho nên tự mình đến bái kiến." Lưu Kính cúi đầu, biểu hiện ra rất cung kính.

Lưu Trường như có điều suy nghĩ, y phất phất tay, liền để cho lão rời đi.

Ngay sau đó, Lưu Trường ở dưới đám người vây quanh đi vào trong điện Tuyên Thất, Lưu Doanh nhìn thấy Lưu Trường đến, sắc mặt lập tức vui vẻ, đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy mấy người đứng phía sau y, sắc mặt hắn lập tức lạnh lại, quay đầu đi, coi như không nhìn thấy y.

Lưu Trường lệnh cho mọi người rời đi, lúc này mới ngồi ở trước mặt Lưu Doanh.

Lưu Doanh nổi giận: "Hừ! Nghịch tặc ngươi tới nơi này làm gì?!"

"Nhị ca à, huynh diễn cũng quá nhập tâm đấy. Nơi đây đã không có ai, huynh còn muốn mắng sao?"

Lưu Doanh xấu hổ cười cười, lập tức hỏi: "Trường đệ à, chúng ta làm như vậy có phải không tốt lắm hay không? Rất nhiều người vốn không hề có suy nghĩ làm phản đệ, huynh sợ mình vừa nói như vậy, bọn họ xuất phát từ lòng trung nghĩa, sẽ muốn gia hại đệ. Cách làm này của chúng ta không phải là mưu hại hiền lương trong nước sao?"

Lưu Trường nói: "Đúng vậy, cho nên đệ để cho huynh an tâm ở trong điện Tuyên Thất, chờ người khác đến tìm huynh.

Vậy mà huynh lại nháo nhác tìm người... Nhị ca, huynh thật sự muốn mưu phản sao? Huynh muốn đại quyền thì cứ nói cho đệ biết, vì sao lại làm rầm rộ đến như vậy? Nếu không hiện tại đệ trở về nước Đường là xong!"

Lưu Doanh hoảng hốt nói: "Đừng!!"

Hiếm khi hưởng thụ được một khoảng thời gian dài như vậy, Lưu Doanh kinh hãi thất sắc, vội vàng kéo tay Lưu Trường, "Vi huynh không phải cũng đang giúp đệ sao?"

"Nào có ai giúp giống như huynh vậy? Vốn cũng không có ý phản, cứ như vậy bị huynh khơi dậy nên suy nghĩ làm phản đấy, huynh đang muốn giúp đệ hay là giết đệ vậy?"

"Nếu đệ không đến, có phải huynh còn định gọi cả các vị như Trần Bình, Hạ Hầu Anh, Chu Bột tới, hợp tác đến giết chết đệ hay không?"

Lưu Trường thật sự rất tức giận, sau khi Lưu Chương bẩm báo chuyện này, y liền vội vàng đến điện Tuyên Thất.

Lưu Doanh khó hiểu hỏi: "Không phải đệ nói để cho trẫm câu cá sao..."

Lưu Trường dở khóc dở cười: "Đệ để huynh câu cá, là để cho huynh giả vờ bị mắc câu, chứ không phải để huynh cứng rắn nhét móc câu vào miệng quần thần đấy!"

Lưu Doanh có chút bất an nói: "Là trẫm sai rồi... Thế nhưng, đệ yên tâm đi, đại thần mà trẫm triệu kiến mấy ngày nay đều khiển trách trẫm, không có một người nào có ý phản... Ngay cả Chu Xương vốn chán ghét đệ nhất cũng không đồng ý."

Trước mắt Lưu Trường tối sầm lại, "Ngay cả Tam công mà huynh cũng câu được?"

Lưu Doanh càng thêm rối rắm, chần chừ hỏi: "Không nên tìm Tam công sao?"

"Nên, lần sau cũng đừng phiền toái như vậy, đi tìm thống soái quân đội nam bắc, để cho bọn họ liên hợp lại, vào cung giết tặc thanh lọc quân là xong việc!"

"Nhị ca à, huynh không cần phải giúp đệ như vậy nữa đâu, huynh chỉ cần ngoan ngoãn sống yên ổn ở trong điện Tuyên Thất cho đệ, sau đó chờ người khác tới tìm huynh, có được không?"

"Được..."

Lưu Doanh nói: "Trường đệ à... Trẫm cũng không cố ý..."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment