Ngay khi Hộ Đồ càng lúc càng tuyệt vọng, Cách lại hắng giọng, nói: "Lục công à, hiện giờ hai nước chúng ta đã giao hảo, nếu Kê Chúc có thể chấp chưởng đại quyền, vậy cũng không phải là chuyện tốt gì đối với song phương chúng ta, xin ngài bỏ công bỏ sức hỗ trợ, ta sẽ giãi bày công lao của ngài ở trước mặt Đường vương."
Đến lúc này, Lục Giả mới chần chừ một lát, sau đó khẽ gật đầu, "Nếu đã như vậy, ta sẽ tạm thời ở lại bên cạnh Đại vương, bày mưu tính kế cho ngài."
Hộ Đồ vui mừng khôn xiết, vội vàng cho người thiết yến, chuẩn bị khoản đãi Lục Giả.
Nhưng Lục Giả lúc này lại nói: "Đại vương không cần phải như thế."
"Ài! Nói cái gì vậy? Nếu không phải ngài có tài năng, có hữu dụng đối với ta, ta sẽ khoản đãi ngài như vậy sao?"
Quả nhiên vị Đại vương này miễn là không nói lời nào, cũng có thể coi là rất hiền minh. Lục Giả hoàn toàn không để ý đến sự thẳng thắn của hắn, lão nghiêm túc nghe Hộ Đồ phán đoán thế cục hiện giờ, lập tức nói: "Đại Thiền Vu sống không lâu nữa, cho nên Kê Chúc nhất định muốn giăng một lưới bắt hết chúng ta, Đại vương, cho dù ngài không tới Long Thành, chỉ sợ sau khi Kê Chúc cầm quyền, hắn vẫn sẽ tới đánh ngài."
"Ngay thời điểm này, chúng ta nên chủ động xuất kích!"
"Xin ngài phái người giả bộ làm Đại vương, tiếp tục đi tới Long Thành, đồng thời triệu tập dũng sĩ thiện chiến có thể chinh chiến trong bộ tộc, chúng ta thừa dịp Kê Chúc tiêu diệt những người còn lại ở Long Thành, đi tập kích bộ tộc của hắn!"
"Chỗ ngài đang ở bây giờ thật sự là quá nguy hiểm. Tốt nhất có thể đi về phía tây, đến bên cạnh quận Sóc Phương, có thể hình thành thế xó nhà có nhau với Đại Hán..."
Lục Giả nhanh chóng sắp đặt một đống kế sách mới cho Hộ Đồ, bao gồm tập kích quân đội ở đâu, di chuyển bộ tộc đến nơi nào, kế tiếp nên phát triển theo hướng ra sao vân vân, Hộ Đồ nghe vào lại cực kỳ sửng sốt, giữa mưu thần và mưu thần cũng có chênh lệch thật lớn.
Luận về tướng quân, bên người Mạo Đốn chắc chắn sẽ không kém so với Đại Hán, nhưng luận về mưu thần mà nói, song phương lại có một chút chênh lệch.
Hộ Đồ nghe Lục Giả bày tính ra chiến lược, chỉ cảm thấy như "gạt mây thấy được ánh mặt trời, bỗng nhiên hiểu ra", hắn cực kỳ mừng rỡ, lập tức kéo tay Lục Giả thật chặt, mang theo lão làm chuẩn bị tập kích bộ tộc Kê Chúc.
Mà đúng lúc này, Cách rốt cục rời khỏi chủ trướng, trở về bên cạnh thân tín của mình, lau đi mồ hôi trên trán.
Đám người kia cười nói: "Ha ha ha, lần này Đại Vu đã lập được đại công đấy..."
Cách cay đắng nhìn bọn họ, lắc đầu, "Đừng nói nữa, suýt nữa quên mất lời... May mắn thay, cuối cùng đã thành công. Không phụ lòng Đại vương giao phó."
Cách hỏi lại: "Vậy lá thư để cho ta đọc thuộc lòng, thật sự là do Đại vương viết sao?"
Đám người kia đáp: "Có lẽ là như vậy."
Cách cảm khái: "Đại vương trí kế vô song... Thật sự làm cho người ta kính nể... Tuy ở triều đình xa xôi, lại có thể dễ dàng thao túng chuyện ở Hung Nô..."
Cùng lúc đó, vị Đại vương "trí kế vô song" đang thương lượng chuyện Ngự sử cùng mấy trọng thần là Trương Thương, Chu Xương, Trần Bình.
Lưu Trường nói: "Quả nhân mặc kệ, dù sao vị trí Ngự sử đại phu cũng phải để cho Trương Bất Nghi làm!"
"Đại vương à... Tuổi tác hắn còn quá nhỏ, thâm niên không đủ, trên phương diện năng lực cũng còn thiếu... Làm việc lỗ mãng, sợ là không được."
Chu Xương cau mày, vô cùng bất mãn đối với việc bổ nhiệm của Lưu Trường, Trương Bất Nghi là cái thứ gì thì đám quần thần vẫn có chút nghe thấy, chức Ngự sử đại phu kia là vị trí Tam công, há có thể giao cho tiểu tử vắt mũi chưa sạch như vậy tới đảm nhiệm chứ?
Nói cho cùng, những lão nhân tự cao tự đại này chính là nhìn không quen người trẻ tuổi hiện tại. Bọn họ luôn cảm thấy, mình là nhóm công huân lúc trước đi theo Cao Hoàng đế vượt khó mà lên, những thằng nhãi ranh kia sao có thể xứng đáng ngồi chung mâm với mình? Về sau, Giả Nghị cũng bởi vì được trọng dụng mà bị các lão thần này thống nhất bài xích.
Có lẽ chỉ mỗi bọn họ không muốn thừa nhận thời đại của mình đã qua.
Nhưng Lưu Trường giờ phút này đã quyết định, muốn chỉnh đốn cơ quan giám sát, chức Ngự sử đại phu cùng Thứ sử các nơi cũng là một điểm mà y muốn ra sức chỉnh đốn. Ngự sử đại phu Lưu Kính hiện giờ mặc dù có chút mưu lược, tính cách cũng coi như là cương chính, nhưng phong cách làm việc vẫn quá ôn hòa, không đạt được kỳ vọng như trong lòng Lưu Trường nghĩ.
Lưu Trường quyết định đổi mới Ngự sử hoàn toàn, dùng một vị đại thần nghiêm khắc, người không hợp với đám quần thần, cũng là người hung ác dám động thủ, vậy vị trí này đương nhiên không phải là Trương Bất Nghi thì còn ai khác nữa. Các đại thần cho dù có không tình nguyện, nhưng khi đối mặt với Lưu Trường đã hạ quyết tâm, bọn họ cũng không có cách nào khác, ai bảo vị Đại vương này không nghe khuyên bảo đấy.
Lưu Trường nói: "Ý quả nhân đã quyết!"
"Người nào còn dám nhiều lời, chém đầu!"
Nghe Lưu Trường nói, Chu Xương tức giận hỏi: "Nếu đại vương đã có quyết định, vậy vì sao còn phải triệu tập chúng thần đến thương nghị vậy?"
Lưu Trường lý không thẳng nhưng lại khí hùng nói: "Trương Bất Nghi mặc dù là người thích hợp nhất, nhưng hắn còn trẻ, táo bạo, kinh nghiệm không thể so với quần thần, cho nên ta lo lắng hắn sẽ phạm sai lầm, càng lo lắng hắn sẽ bị quần thần lừa gạt... Các ngươi giúp Quả nhân ngẫm lại, nên hoàn thiện Ngự sử như thế nào! Để Ngự sử có thể giám sát các ngươi tốt hơn!"
Chu Xương nói: "Vậy Đại vương chỉ cần không đổi Ngự sử thì không phải là tốt rồi sao?!"
Lưu Trường phản bác: "Vậy thì không được."
Chu Xương nói: "Đại vương à, Ngự sử đại phu chọn lấy danh vọng làm đầu, thường dùng nguyên lão trọng thần, hoặc là người có thành tích xuất sắc, hiểu rõ pháp luật mới có tư cách tiến vào phủ Ngự sử, là người có đạo đức có lý lẽ mới có thể đảm nhiệm, Trương Bất Nghi hắn có bản lĩnh gì đây?!"
Lưu Trường nói: "Hắn tuy không có bản lĩnh gì, nhưng lại dám giết kẻ ác."
Chu Xương nói: "Vậy sao Đại vương không dứt khoát tới Đình Úy tìm quan chém đầu tới đảm nhiệm chứ?"
Lưu Trường nói: "A, gian thần chỉ biết dùng tư tình để che chở đồng liêu, giết người không nhiều hơn quan chém đầu?"
"Được rồi, nói đi, chuyện mở rộng phủ Ngự sử, khuếch trương Thứ sử nên tiến hành như thế nào?"
Chu Xương rất tức giận, cũng không hề hiến kế, từ đầu đến cuối cũng chỉ có Trương Thương nghiêm túc hiến ra sách lược của mình, bao gồm cả chuyện mở rộng như thế nào, Lưu Trường rất vui vẻ, để cho lão ta phụ trách chuyện này. Sau khi quyết định được thông qua, Lưu Trường phất tay để cho mấy người bọn họ rời đi, Chu Xương luôn mồm luôn miệng mắng, phẫn nộ rời khỏi nơi này.
Trần Bình lại không hề rời đi, lão còn muốn ở trong Hoàng cung nhìn chằm chằm đám quan lại đi làm việc.
Lưu Trường liếc lão một cái, "Trần hầu à, chuyện Hung Nô bên kia như thế nào rồi? Không có việc gì lớn đúng không?"
Trần Bình nói: "Không xảy ra chuyện gì lớn."
Lưu Trường nói: "Việc này do ngài tự mình phụ trách, nếu xảy ra vấn đề gì, chắc chắn sẽ phải trị tội đấy... Còn xin ngài lưu tâm một chút."
Trần Bình đáp: "Thần rất để tâm."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com