Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 442 - Chương 442: Quẻ Hung

Chương 442: Quẻ hung

Cách nói: "Đại vương, sau khi ngài xuất phát lần này, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Long Thành, gặp được Đại Thiền Vu, nhưng ngay khi ngài khóc thút thít ở bên cạnh Đại Thiền Vu, Kê Chúc sẽ mang theo hai trăm người bỗng nhiên vây quanh chủ trướng, đợi đến lúc ngài đang cãi nhau với đệ đệ của ngài, hắn sẽ đột nhiên bắn tên, giết chết toàn bộ chư huynh đệ trong trướng, sau đó nói với người bên ngoài rằng ngài cấu kết với người Hán, sát hại Đại Thiền Vu cùng mấy huynh đệ khác..."

"Đổ hết tất cả những lỗi lầm lên trên người ngài, sau đó tiếp nhận vị trí của Đại Thiền Vu, mở tiệc chiêu đãi chư tướng, ở trên yến hội, hắn sẽ tự làm rượu độc cho mình, giả vờ có người muốn bỏ độc giết bản thân, sau đó thanh lý hết những kẻ bất mãn với hắn...."

Cách đang nhanh chóng trình bày, mỗi một chi tiết nhỏ đều không hề bỏ sót, thậm chí ngay cả việc Hộ Đồ cãi nhau với huynh đệ mình, cùng với thảm trạng lúc chết cũng được nhắc tới một cách cặn kẽ.

Trong trướng hoàn toàn im ắng, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, con mẹ nó, đây còn được tính là bói toán sao? Đây chính là tiên đoán đấy???

Áo giáp trong tay Hộ Đồ không khỏi rơi xuống đất, cả đời này hắn cũng từng nghe bói toán vô số lần, nhưng chưa từng nghe qua chi tiết như vậy, cặn kẽ phong phú như thế, có thể trực tiếp cầm lấy ghi tạc trên sử sách xem bói. Hắn hít sâu một hơi, mới run rẩy hỏi: "Ngươi tính ra như thế nào vậy?"

Cách nói: "Thần đã từng gặp được rất nhiều Đại Vu ở các nơi trong triều Hán, đã nắm giữ phương pháp bói toán rất lợi hại..."

Mưu thần kia sốt sắng khuyên giải: "Đại vương!! Cơ hội nghìn năm có một như vậy, sao có thể chỉ bởi vì một chút lý do hoang đường của sứ thần nước Đường mà chậm trễ được?"

Tên mưu thần kia thoạt nhìn khẩn trương nhất, lão cực kỳ tức giận nhìn Cách, sớm biết gia hỏa này phiền toái như thế, cũng không nên bảo vệ gã một mạng.

Nhưng khi nghe những lời này, Hộ Đồ lại có chút không dám đi qua, sắc mặt hắn cực kỳ chần chừ, quay đầu nhìn Cách, lại nhìn tên mưu thần kia một chút, sau khi suy nghĩ thật kỹ, thậm chí ngay cả việc hắn sẽ cãi nhau với huynh đệ mình cũng được tính ra, chuyện này khiến cho hắn không hiểu sao cảm nhận được một loại sợ hãi, không biết phải làm như thế nào.

Hồ Đồ chợt nói: "Không đúng... sao Kê Chúc dám giết người ở chỗ a phụ vậy? Quân đội của a phụ sẽ trơ mắt nhìn hắn ra tay sao?"

Cách nói: "Thần tính ra rất nhiều tướng lĩnh dưới trướng Đại Thiền Vu đã ngã về phía Kê Chúc."

Hộ Đồ hỏi ngược lại: "Vậy sao hắn biết ta liên hệ với nước Đường?!"

Cách trả lời: "Bởi vì thần tính ra vị mưu thần này của ngài chính là người của Kê Chúc."

Hộ Đồ quay đầu lại, nhìn về phía vị mưu thần mà mình tín nhiệm nhất, tên mưu thần kia lui về phía sau vài bước, hoảng sợ nhìn Cách, kêu lên: "Đại vương!! Cái thằng này ngậm máu phun người!!", lão lập tức rút đao ra, chém về phía Cách, nhưng đúng lúc đó, Hộ Đồ cũng đã ra tay, hắn vung một đao đánh bay vũ khí trong tay tên mưu thần kia, một cước đạp lão ngã xuống đất, các giáp sĩ xung quanh nhanh chóng vây quanh tên mưu thần nọ.

Tên mưu thần kia hét lớn.

"Đại vương, oan cho thần quá! Thần đã đi theo ngài lâu như vậy!"

"Chẳng lẽ chỉ bởi vì lời của người Đường mà ngài nhẫn tâm giết thần sao?"

Cách bình tĩnh đi tới bên cạnh người Hộ Đồ, thấp giọng nói cái gì đó ở bên tai hắn.

Hộ Đồ khẽ gật đầu, Cách lại đi tới bên cạnh tên tướng lĩnh kia, thấp giọng nói vài câu.

Sau đó Cách lập tức nhìn về phía tên mưu thần kia, lớn tiếng nói: "Nếu ngươi không thẹn với lương tâm, vậy nhờ tướng lĩnh đi mời thân tín của ngươi đến doanh trướng, bọn chúng chắc chắn cũng sẽ không phản kháng chứ?"

"Nếu bọn chúng ngoan ngoãn đến đây, vậy chứng tỏ ngươi không có vấn đề gì, nếu như bọn chúng phản kháng..."

Tên tướng lĩnh kia nhanh chóng đi ra, Hộ Đồ cùng mọi người chỉ đành chờ đợi.

Trán tên mưu thần kia không ngừng đổ mồ hôi, còn đang cố gắng giải thích: "Đại vương, bọn họ cố ý để cho ngài bỏ lỡ cơ hội đấy, uổng công thần trước đó còn bảo vệ bọn họ!"

Cách mở miệng nói: "Ngươi thực sự rất muốn chuyện Đại vương liên minh với nước Đường, đương nhiên là phải bảo vệ chúng ta, phải để cho mọi người nhìn thấy chứng cứ sau đó mới xử tử."

Cũng đúng lúc này, tên tướng lĩnh kia bỗng nhiên đi vào, nói: "Đại vương, tâm phúc của hắn ở giữa đường bỗng nhiên nổi lên giết người, muốn chạy trốn, cuối cùng đã bị chúng thần bắn chết!"

Nghe được câu này, sắc mặt tên mưu thần kia trở nên tái nhợt, chửi ầm lên: "Thằng chó nhà ngươi!! Làm hỏng đại sự của ta!! Cứ giương mắt mà nhìn, chủ nhân nhà ta sớm muộn gì cũng sẽ trả thù cho ta!!!"

Hộ Đồ cười lạnh, "Thực ra... hắn hoàn toàn không đi bắt những tâm phúc của ngươi."

Tên mưu thần kia mở to hai mắt, chỉ vào Cách ở trước mặt, tay lão run rẩy, nhưng hoàn toàn nói không nên lời.

Hộ Đồ quát lớn: "Người đâu, kéo xuống chém đầu!"

Tên mưu thần kia không ngừng lớn tiếng nhục mạ, nhưng rất nhanh cũng đã bị kéo đi.

Hộ Đồ quay người bái thật sâu với Cách, tràn đầy cảm khái nói: "Ta đối xử với hắn như huynh đệ của mình vậy, thế mà hắn lại muốn phản ta... Nếu không phải được ngài tính toán ra, chỉ sợ ta sẽ chết ở Long Thành!"

Đối mặt với hành động bái lạy của Hộ Đồ, Cách lại có chút chột dạ, vội vàng nói: "Thần không dám."

Hộ Đồ sốt sắng hỏi: "Xin ngài lại tính toán cho ta, kế tiếp ta nên làm gì bây giờ?"

Cách lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thần chỉ có thể tính ra hung và cát, còn chuyện dụng binh lại không phải sở trường của thần."

Hộ Đồ bất đắc dĩ nhìn trái phải, "Ta đã không còn mưu thần nữa... Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Bỗng nhiên có tướng lĩnh tiến lên nói: "Đại vương, thần nhìn thấy vị đại thần nước Đường đến đưa lễ vật thoạt nhìn là người học thức uyên bác, vì sao không phái người mời ngài ấy đến đây?"

Hộ Đồ vội vàng kêu lên: "Đúng vậy!"

"Nhanh phái người đi mời vị sứ thần kia vào cho ta!"

"Không! Ta sẽ tự mình đi mời ngài ấy!"

Hộ Đồ tất cung tất kính mời vị sứ thần này đến doanh trướng của mình.

Cái khác không nói, tên sứ thần này mặc một bộ hoa phục, tướng mạo tinh xảo, khí chất ngời ngời đấy, mà vị sứ thần này cũng là người quen cũ của Lưu Trường, chính là thuyết khách Lục Giả ban đầu đi sứ Nam Việt với y. Mà Lục Giả giờ phút này lại có chút rụt rè ngoài ý muốn, đối mặt với lễ ngộ Hộ Đồ, lão lại không ngừng từ chối.

Lục Giả nói: "Thần chỉ là một sứ thần, không có tài năng gì, làm sao có thể giúp được Đại vương được?"

Hộ Đồ nói: "Xin ngài đừng nói như vậy, ta cùng người Đường chính là hai nước huynh đệ, hiện giờ bên người ta không có một người phụ tá, nếu ngài có thể chỉ điểm cho ta một chút, ta sẽ rất cảm kích."

Nhưng thái độ của Lục Giả lại rất kiên quyết, mặc kệ Hộ Đồ khuyên bảo như thế nào, lão cũng không chịu xuất lực.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment