Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 441 - Chương 441: Đó Là Tiếng Ca Của Cao Hoàng Đế

Chương 441: Đó là tiếng ca của Cao Hoàng đế

Lưu Trường đăm chiêu gật đầu, Hàn Tín lại có chút không vui nói: "Nam Việt chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn không cần ngươi tự mình động thủ... Chuyện mà ngươi nên cân nhắc chính là Tây Vực, hiện giờ chư quốc Tây Vực đồng loạt ngã về phía Hung Nô, ta chuẩn bị xuất binh thảo phạt Kê Chúc cùng Ô Tôn, để cho bọn chúng mất đi lực khống chế ở Tây Vực, nếu như Tây Vực hoàn toàn mở rộng với bọn chúng, vậy Trường An chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm... Cho nên Lũng Tây bên kia chắc chắn phải tổ chức thật tốt..."

So với Nam Việt, Hàn Tín càng có hứng thú với Tây Vực, dưới suy nghĩ của lão, các nơi ở Đại Hán đều có Trường Thành và địa hình hiểm yếu để phòng bị cường địch, duy chỉ có Tây Vực chính là một lỗ hổng lớn, nếu Hung Nô hoàn toàn chiếm cứ được Tây Vực, sau này bọn chúng sẽ có rất nhiều lựa chọn để xuất binh, với tốc độ kỵ binh cực nhanh của bọn chúng, khiến chiến tuyến phòng ngự của Đại Hán sẽ kéo dài hơn, khi bốn phía bị quấy rối sẽ tạo nên tình cảnh cực kỳ bất lợi đối với Đại Hán, bởi vậy Đại Hán nhất định phải nhanh chóng nắm Tây Vực trong tay.

"Được rồi, hiện tại…lương thực có chút không đủ, sư phụ chờ một chút, con sẽ nhanh chóng gom đủ lương thực, đến lúc đó... Con là tiên phong, sư phụ là thống lĩnh, chúng ta cùng nhau thảo phạt Kê Chúc và Ô Tôn!”

Từ chỗ Hàn Tín đi ra, trong lòng Lưu Trường liền có tính toán.

Đồng thời cũng trong ngày này, những tội nhân áp giải từ nước Tề về cũng bị chém đầu thị chúng.

Tào Đà mặc dù không bị chém giết, nhưng Lưu Trường lại phế bỏ tước hầu của hắn, để cho hắn ở nhà tự suy nghĩ.

Quý Bố chính thức tiếp nhận đại quyền ở nước Tề, bắt đầu thay Tề vương chỉnh đốn quốc gia này.

Dưới bóng đêm, Lưu Trường ngồi trên bậc đá bên ngoài điện Tuyên Thất, nhìn vầng trăng sáng treo cao ở xa xa, gió lạnh nhẹ nhàng vuốt ve thân thể y, y không cảm thấy lạnh mà chỉ cảm thấy sảng khoái.

"Đại phong khởi hề, vân phi dương!"

"Uy gia hải nội hề, quy cố hương !"

"An đắc mãnh sĩ hề, thủ tứ phương !"

Dịch nghĩa:

"Gió lớn nổi lên. Mây trôi lững lờ !"

"Ta thống nhất thiên hạ. Áo gấm về cố hương !"

"Làm sao có được các mãnh sĩ. Trấn thủ bốn phía đất nước !"

Loan Bố đứng cách đó không xa, nhìn Lưu Trường nhẹ giọng ngâm xướng.

Hắn rút bội kiếm của mình ra, nhảy múa với tiếng ca của Đại vương.

Kiếm quang lạnh lùng, tiếng hát hào hùng.

"A phụ sắp chết rồi!!"

Khi Hộ Đồ kích động triệu tập mọi người, cười nói ra một câu này, bầu không khí bỗng nhiên có chút xấu hổ.

Các mưu thần, các tướng lĩnh, thủ lĩnh bộ tộc trong doanh trướng, giờ phút này đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Hộ Đồ, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng kinh ngạc.

Hộ Đồ cùng bọn họ nhìn nhau một lúc, dường như ý thức được chuyện gì đó, hắn vội vàng nặn ra nước mắt, bắt đầu khóc lóc, "Hiện tại ta phải đi gặp a phụ! Ngài triệu tập chúng ta là có chuyện quan trọng muốn phó thác!", nhìn Hộ Đồ thương tâm khóc lớn, mấy tên mưu thần tiến lên an ủi, chỉ là trải qua một khúc nhạc dạo ban nãy, những người này an ủi cũng có vẻ có chút qua loa.

Mạo Đốn là một vị vua tài trí kiệt xuất, nhưng thoạt nhìn cũng không phải là một người cha tốt, lão ngày thường luôn bận rộn đánh giặc, con cái đối với lão mà nói chỉ là dùng để trị vì quốc gia và làm công cụ đánh giặc mà thôi, lão cũng không quý trọng tính mạng của con mình, nơi nào hung hiểm nhất trên chiến trường thì sẽ để cho đám con mình đi đầu, đối xử với bọn họ cực kỳ hà khắc, thậm chí thái độ của lão đối với các con còn không bằng đối với các tướng lĩnh dưới trướng mình.

Đây đại khái cũng là đặc điểm chung của mỗi một vị vua tài trí kiệt xuất, bọn họ thường thường coi trọng nhân tài dưới trướng mình, cố gắng thông qua việc so sánh với các con mình để thu được tấm lòng trung thành của quần thần, biểu hiện ra một loại hào tình ta càng yêu kẻ hiền tài hơn đám con cái của bản thân. Lưu Bang là như vậy, các đời hùng chủ sau này phần lớn cũng có đặc điểm như thế, xem nhẹ gia đình, coi trọng nhân tài... Hoặc nói cách khác, bọn họ coi trọng đại nghiệp.

Bởi vì những người không muốn chiến đấu vì con trai bệnh tình sẽ bại trong tay hùng chủ khóc vì mãnh tướng chứ không phải khóc vì con trai chính mình.

Chẳng qua con trai của vị hùng chủ này thường thường sẽ không có quá nhiều thân tình với chính hắn, hành động như vậy đương nhiên sẽ được các tướng sĩ ủng hộ, nhưng lại mất đi sự kính yêu của các con mình.

Hộ Đồ dưới sự đề nghị của mưu thần, lại thành lập liên hệ với người Đường thêm một lần nữa, Đường vương tự mình viết thư biểu đạt áy náy của mình, hơn nữa còn nói cho Hộ Đồ biết, tất cả mọi chuyện đều là do người dưới trướng tự chủ trương, là một tướng lĩnh tên là Khoái Triệt tham lam công lao gây ra, người này đã bị xử trí, cho nên xin hắn đừng tức giận nữa.

Nhìn thấy Đường vương kể ra cặn kẽ như vậy, Hộ Đồ cũng tin tưởng chuyện hoang đường mà y phác họa, đồng thời với chuyện này, nước Đường còn phái ra một vị đại thần cực kỳ quan trọng đến Hung Nô tặng lễ vật.

Sau khi giao hảo với người Đường một lần nữa, Hộ Đồ nhanh chóng quên đi chuyện không vui ban đầu, vui vẻ tiếp nhận lễ vật người Đường tặng.

Hộ Đồ nhìn mọi người, lau lau nước mắt cũng không phải là của bản thân, nói: "Ngay lúc này ta sẽ tới Long Đình, ta muốn gặp a phụ một lần cuối cùng!"

"Đại vương! Chúng ta phải chạy tới bên cạnh Đại Thiền Vu trước khi các đại vương khác tới, xin hãy mang đồ nhẹ xuất phát!"

Có mưu thần vội vàng nói, sau đó lập tức chuẩn bị đồ đạc cho hắn.

Mà giờ phút này, Cách vẫn chưa từng mở miệng dường như lại nghĩ tới chuyện gì đó, gã vội vàng đứng dậy, chắn ở trước mặt Hộ Đồ, nói: "Đại vương! Để thần tính toán xem chuyến xuất hành lần này!"

Hộ Đồ cực kỳ tức giận nhìn gã, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi chẳng cần tính thì ta cũng đã biết ngươi sẽ tính ra cái gì... Cho nên không cần nữa!"

Cách nói: "Đại vương, chẳng lẽ thần tính không chính xác sao?"

Hộ Đồ nhất thời lại nói không nên lời, nếu như nói chuẩn, tên Vu này tính chẳng bao giờ đúng, mỗi lần đều là đại hung, thế thì còn tính làm đếch gì nữa?

Tên mưu thần cũng nhíu mày, có chút không vui nói: "Không thể chậm trễ thời gian được, ngươi có thể cùng đi theo Đại vương, ở trên đường tính là được!"

Cách chần chừ một hồi lâu, nhưng vẫn rất kiên định nói: "Đại vương, xin ngài hãy để thần tính một lần, thần sẽ tính cực kỳ chính xác đấy!"

Hộ Đồ có chút không kiên nhẫn nói: "Được rồi, được rồi, vậy ngươi tính đi! Những người còn lại chuẩn bị sẵn sàng xuất phát!"

Hắn lệnh cho người lấy áo giáp ra, bắt đầu chuẩn bị, thoạt nhìn hoàn toàn không hề để tâm chuyện xem bói ở trong lòng, chẳng qua nể tình gã là sứ thần của nước Đường, qua loa khiến gã không mất mặt mà thôi, Cách lần này lấy tảng đá ra, vung tay ném xuống mặt đất, thậm chí cũng chưa kịp nhìn đã nhanh chóng đứng dậy, nghiêm túc nói: "Đại vương, thần đã tính toán rõ ràng."

Hồ Đồ qua loa nói: "Ồ... Vậy thì bắt đầu lên đường!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment