Lưu Trường nói: "Cách làm của Tề Uy vương? Vậy hiện tại đại phu A Thành là người phương nào?"Sắc mặt Loan Bố tối sầm, "Thần muốn Đại vương bắt chước cách làm thường nghe khuyên can của Tề Uy vương, không phải để cho Đại vương học hắn đi hầm đại phu A Thành!!""Người trị vì thiên hạ trong lịch sử đều là học người thiện, lấy người ác để cảnh cáo mình, vì sao Đại vương lại muốn học người ác, lấy người thiện để cảnh cáo mình vậy?"Lưu Trường cười nói: “Ha ha ha, Loan xá nhân ngươi không cần tức giận, Quả nhân chỉ nói đùa chút thôi!”Loan Bố hỏi: "Ài
Đại vương chuẩn bị đối xử với nước Nam Việt như thế nào?"Lưu Trường nghiêm túc lên, "Lễ bọn họ tặng, ta sẽ nhận, nhưng chính sách đối với Nam Việt không thể thay đổi, bọn họ hôm nay đến tặng lễ, cũng là bởi vì nước Ngô cùng nước Trường Sa càng ngày càng cường thịnh, nhất là nước Ngô, quận Dự Chương nước Ngô có mỏ sản xuất đồng, Tứ ca chiêu mộ kẻ liều mạng trong thiên hạ đến đây đúc tiền, còn ở phía đông nấu nước biển làm muối, tài phú nước Ngô đã trở nên vô cùng giàu có
Quốc lực cường đại, có được núi đồng biển muối
""Ngay cả quốc lực của nước Sở cũng đã kém nước Ngô, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tứ ca sớm muộn gì cũng có thể dựa vào năng lực của mình tiêu diệt Nam Việt
""Nước Trường Sa mặc dù không giàu có bằng nước Ngô, nhưng Quán hầu luyện nhiều sĩ tốt, thường xuyên bắt giữ man di ở bốn phương đến nước Trường Sa làm nông nghiệp
Sớm muộn gì cũng có thể một mình đối mặt với nước Nam Việt
""Triệu Đà mặc dù mạnh, nhưng gặp phải Quả nhân, cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực!"Lưu Trường hiển nhiên có ý nghĩ tiêu diệt Nam Việt, nhưng Loan Bố lại đưa ra quan điểm của mình, "Đại vương, luận tác chiến, Nam Việt vương không bằng ngài cùng Quán Anh, luận quản lý địa phương, thu nạp lòng dân, lão không bằng Ngô vương, nhưng luận việc giáo hóa đám man di, tạo ảnh hưởng ở nước Nam Việt thì không ai có thể so sánh với Triệu Đà, vì sao Đại vương lại không trọng dụng lão, lợi dụng lão để khuếch trương lãnh thổ Đại Hán đến chỗ sâu hơn phương nam?""Triệu Đà cũng có quan hệ với Đại vương, lão là người có tài, đám man di phương nam đều sẵn lòng phục tùng lão, Đại vương lấy Ngô vương làm thuẫn, lấy Nam Việt vương làm kiếm, vậy người nào ở nước Nam Việt dám bất kính với ngài chứ? Triệu Đà không có tâm tư tranh bá với Đại vương, thứ lão nghĩ chỉ là muốn bảo toàn quốc gia và dòng tộc của lão, để cho người không ngừng cúng bái mà thôi
""Nếu Đại vương có thể dễ dàng tha thứ cho lão, biến nước Nam Việt thành một phần của Đại Hán, vậy từ Nam Việt xuất binh, mở rộng lãnh thổ, chẳng phải là sẽ tốt hơn sao?"Loan Bố bắt được đặc điểm thích việc lớn hám công to, thích mở rộng lãnh thổ của Lưu Trường, liền khuyên bảo y từ phương diện này, Lưu Trường không khỏi rơi vào trầm tư, "Nhưng mà Triệu Đà sẽ thật lòng quy thuận sao?”Loan Bố nói: "Tại sao không? Lão cũng là hạng người nhân kiệt, đương nhiên hiểu rõ lý lẽ, hiện giờ Đại Hán cường thịnh, dân chúng giàu có, quốc lực ngày càng phát triển, bắc cản Hung Nô, đông diệt Triều Tiên, Tây chọc Tây Vực, nước Ngô và nước Trường Sa cường thịnh, nước Sở nước Tề là hậu viện của chúng ta, tướng lĩnh trong nước hung mãnh, còn có Thái úy như Hàn Tín thống soái đại quân, có quân vương hiền minh như Đại vương đây tọa trấn, lão làm sao dám không quy thuận?"Đến đoạn cuối cùng, lời nói của Loan Bố rất là miễn cưỡng, dù sao hắn không phải là Trương Bất Nghi, không có biện pháp bộc bạch ra lời nói dối một cách uyển chuyển như vậy
Lưu Trường nhếch miệng nở nụ cười, "Không sai, cứ làm như vậy!”"Thế nhưng ta phải đi hỏi suy nghĩ của một người
""Đại vương rốt cục hiểu được phải hỏi ý nghĩ của người khác
", Loan Bố có chút vui mừng, hỏi: "Hỏi ai đây?"Lưu Trường đáp: “Sư phụ ta, Hoài Âm hầu!”Lưu Trường nhanh chân tiến vào trong phủ Thái úy, cảnh tượng đập vào mắt chính là một đám quan lại bận rộn, phủ Thái úy trước kia rất an tĩnh tường hòa trong một thời gian rất dài, không có quá nhiều chuyện phải lo liệu, cho đến khi Hàn Tín đến, mọi chuyện mới trở nên hoàn toàn khác biệt, Hàn Tín khác biệt với Trương Thương đó là tính cách nói là làm, trong thời gian ngắn sau khi trở thành Thái úy, Hàn Tín đã liên tục làm thành công vài ba chuyện lớn
Lão loại bỏ một nhóm tướng lĩnh, lý do loại bỏ là do những người này không có quân công gì, hoàn toàn dựa vào tước vị của người cha để lại mà đảm nhiệm chức vị quan trọng, lập tức đề bạt một đám người trẻ tuổi, trong đó người được Hàn Tín coi trọng nhất chính là một trong những quần hiền - Chu Á Phu, đối mặt với hành vi công khai loại bỏ phe đối lập, xếp thân tín vào hàng ngũ của Hàn Tín, mọi người đều cực kỳ sợ hãi
Đây chẳng phải là muốn mưu phản sao
Hàn Tín dù sao cũng có tiền sự, giống như Lưu Trường, bất kể lão làm ra chuyện gì, mọi người đều sẽ cho rằng lão đang muốn mưu phản
Hàn Tín sau khi hoàn thành cuộc đại cách mạng thay máu trong quân, lại theo suy nghĩ của mình, tiếp tục bố trí lại quân đội Đại Hán trước mắt, chủ yếu vẫn bố trí ở các nơi như Lũng Tây, Bắc Địa, hơi giảm bớt quân đội ở Đại Nhan môn Vân Trung, chiến lược nghiêng hẳn về phía tây bắc
Khi Lưu Trường đi vào trong phòng, Hàn Tín đang bận bịu viết mệnh lệnh, lão không kiêng nể gì, hoàn toàn không lo lắng mình có bị nghi ngờ hay không, thậm chí còn dám vượt qua cả Lưu Trường đi hạ lệnh cho quân đội
Nếu đổi lại là người khác làm ra hành động như vậy, Lưu Trường chắc chắn đã đánh bể đầu hắn, nhưng đối mặt với sư phụ, y vẫn luôn rất khoan dung
"Sư phụ! Ngài đang viết gì vậy?""Ba Thục có man di làm loạn!" Hàn Tín cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: "Đây là cơ hội tốt để thao luyện thanh niên trai tráng trong quân đội, ta chuẩn bị để Chu Á Phu mang theo các tướng lĩnh trẻ tuổi đi dẹp phản
""A?" Lưu Trường kinh ngạc hỏi: "Thế nhưng chẳng qua chỉ mấy trăm người làm phản mà thôi, có cần phái nhiều người như vậy hay không?"Hàn Tín nhìn Lưu Trường một cái, "Nếu ngươi là quận trưởng ở địa phương, bên trong chỗ ngươi quản lý có man di phản loạn, vậy ngươi sẽ thành thật báo ra hay là sẽ giảm thiểu số lượng kẻ địch?"Lưu Trường đáp: "Vâng, con hiểu, thế nhưng cho dù là giảm bớt, chẳng qua chỉ có tầm khoảng ngàn người mà thôi
"Hàn Tín nói: "Ba Thục rất nhiều man di, những người này vẫn luôn không chịu yên phận
Thỉnh thoảng lại muốn gây sự, từ thời Cao Hoàng đế cho đến bây giờ vẫn chưa từng có thời điểm hoàn toàn thái bình
Hiện giờ lương thực ở khu vực Ba Thục vốn sung túc, ta chuẩn bị thừa dịp này để cho Ba Thục thái bình trăm năm
"Lưu Trường lập tức hiểu được ý của Hàn Tín, y khẽ gật đầu, "Được, vậy để cho bọn họ đi đi
”"Sư phụ à
Con đến đây để thương nghị một chuyện quan trọng với ngài
Nam Việt phái sứ thần tới
" Lưu Trường nghiêm túc kể lại những lời mà Loan Bố nói, khác biệt duy nhất chính là lời nói của Loan Bố biến thành ý nghĩ của Quả nhân
Nghe Lưu Trường nói, Hàn Tín không cần suy nghĩ hồi đáp: "Nghỉ ngơi dưỡng sức, từng bước từng bước xâm chiếm, có thể để lại tông tộc của hắn cùng với việc cúng bái, nhưng nước hắn nhất định phải hoàn toàn nằm trong tay ngươi quản lý, tốt nhất là đưa Triệu Đà đến Trường An, hoặc là chuyển người đến nước Ngô, làm cho hắn không cách nào quản lý được Nam Việt nữa, những vẫn giữ vương vị của hắn lại!"