Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 439 - Chương 439: Đại Vương Ăn Mềm Không Ăn Cứng

Chương 439: Đại vương ăn mềm không ăn cứng

Đối mặt với sự khiêu khích càng ngày càng thường xuyên, Nam Việt vương đau đầu không thôi, trong nội địa Nam Việt thật sự không người nào có thể dùng được, người duy nhất có thể xem như danh tướng, đại khái cũng chỉ có Triệu Đà

Mà cũng không thể để lão tự mình dẫn binh xuất chinh chứ? Lão đã có tuổi như vậy, còn muốn đi gây chiến với Quán Anh được sao?Triệu Đà cảm thấy không cần thiết phải làm như thế, bởi vậy lão vội vàng phái người đến Trường An, lấy lòng Lưu Trường

Lúc sứ thần rời đi, Triệu Đà nói cho gã biết, đối mặt với Lưu Trường thì phải khen ngợi nhiều, tính tình thằng nhãi ranh này ăn mềm không ăn cứng, ngươi khen y thoải mái, Nam Việt quốc chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều

"Đại vương là quân vương hiền minh, đức hạnh của ngài trước nay chưa từng có, cho dù là hiền nhân như Nghiêu Thuấn cũng không thể sánh bằng

" Tên sứ thần kia sau khi không nói nên lời, lập tức dựa theo biện pháp Triệu Đà đã dạy dùng ra phương pháp nịnh nọt

Được sứ thần khen như vậy, Lưu Trường lập tức lộ vẻ vui mừng, tràn đầy chờ mong nhìn gã

"Ha ha ha !""Khụ

" Loan Bố đứng ở một bên vội vàng hắng giọng, cắt đứt vẻ mặt cười khúc khích của Lưu Trường, Lưu Trường vội vàng phản ứng lại, nghiêm mặt, "Cho dù ngươi khen Quả nhân lên tận mây xanh thì cũng vô dụng! Quả nhân từ trước đến nay luôn chán ghét hạng người a dua nịnh nọt!"Sứ thần vội vàng nói: "Thần chẳng qua chỉ thành thật nói mà thôi, làm sao có thể thổi phồng Đại vương được? Ở trước mặt một người hiền minh như Đại vương, người nào dám làm chuyện nịnh nọt chứ? Lúc thần đến đây, Đại vương nhà thần đã nói cho thần biết, trước kia tuy có nhiều hiểu lầm với Đại Hán, nhưng bây giờ là thời điểm Đại vương thống trị quốc gia này, vậy nhất định phải tỏ vẻ kính ý lớn nhất đối với Đại Hán, Đại vương vốn văn võ song toàn, lúc trước chỉ dùng hơn ngàn người đánh bại Hung Nô, ra vào như chỗ không người trong quân đội của Mạo Đốn, người nào còn không biết? Ai dám bất kính với Đại vương chứ?""Ha ha ha !" Lưu Trường lại cười to

"Đại vương

vẫn nên nói đến chính sự đi

” Loan Bố một lần nữa nhắc nhở

Lưu Trường nói: "Đúng, chúng ta nên nói chuyện về Nam Việt kia, nếu đã tỏ vẻ kính ý, vậy một quận làm sao đủ đây?"Sứ thần kia nói: "Đại vương! Nước Nam Việt chúng thần vốn yếu, không mạnh mẽ được như nước Đường, không có lãnh thổ rộng lớn như Đại Hán, không có quân vương hiền minh như đại vương trị vì, càng không có hiền thần phụ tá như dưới trướng Đại vương, cũng không có thống soái anh dũng chỉ huy ba quân như ngài

Đại vương anh dũng cũng đã vô địch thiên hạ

"Tên sứ thần này mặc dù nhát gan, nhưng tốc độ nói chuyện cực nhanh, luôn dùng đủ loại phương thức nịnh nọt Lưu Trường, tâng bốc y đến mức nhịn không được tự mình phụ họa: "Quả nhân anh dũng, người nào trong thiên hạ có thể địch?"Loan Bố cười lạnh nói: "Đó là đương nhiên, lúc ở Trường An bị Tào tướng truy đuổi, lúc bị Kê Chúc truy kích ở ngoài biên ải, lúc ở nước Kinh bắt được già trẻ trong nhà Vương tướng, sự võ dũng của Đại vương đã được người trong thiên hạ biết đến

"Lưu Trường trừng mắt nhìn Loan Bố một cái, tên sứ thần cũng không dám thổi về võ dũng nữa, vội vàng nói: "Đại vương chắc hẳn cũng biết tình hình nước Nam Việt, Đại vương là đích truyền của Tuân Tử, kiệt xuất Hoàng lão, dòng dõi binh gia, thánh hiền Pháp gia, thiên hạ không còn một ai có học vấn tốt hơn Đại vương cả? Ảnh hưởng của Đại vương đối với học vấn của Bách gia, tác động đối với hiền nhân hậu thế, cho dù ngàn đời vẫn còn tồn tại!"Loan Bố khẽ gật đầu, "Đây trái lại là sự thật, hành động của Đại vương lại có tác dụng rất lớn đối với hiền nhân hậu thế, Đại vương đại khái đã làm xong những chuyện mà hôn quân ngàn thế cũng không dám làm, về sau các đại thần muốn dùng điển cố để châm chọc hôn quân khi đó, vậy chỉ cần trực tiếp trích dẫn Đại vương là tốt rồi, có thể nói là ảnh hưởng cực lớn!"Tên sứ thần kia tràn đầy bất đắc dĩ nhìn về phía Loan Bố, tên Đại vương này mặc dù là con lừa dễ vuốt lông, nhưng gia hỏa dưới trướng y thật đúng là lợi hại, mới mấy câu đã bịt miệng mình lại

Lưu Trường liếc Loan Bố một cái, lần thứ hai trở mặt, "Vẫn nên nói chính sự đi!”Sứ thần kia lại tiếp tục: "Đại vương, Nam Việt chẳng qua là vùng đất của ba quận, chúng thần nguyện hiến một quận vì đại vương xây dựng hành cung lâm viên, thu thập kỳ trân dị thú, tất cả bảo vật của phương nam, để Đại vương hưởng dụng thoải mái! Hai quận còn lại chẳng qua chỉ là vùng đất thiếu văn minh, cho dù đưa cho ngài đi chăng nữa, cũng không có tác dụng gì

"Lưu Trường nói: “Ngươi đừng quản có tác dụng hay không, đưa cho ta là xong việc!”"Đại vương, Nam Việt nguyện ý nghe theo toàn bộ phân phó của ngài, Đại vương có thể phái quốc tướng đến quản lý chuyện ở Nam Việt, có thể mở biên quan, không hề bố trí phòng vệ với Đại Hán

" Sứ thần lại nói ra, mà lần này, Loan Bố đã có chút động tâm, nếu là như thế, vậy Nam Việt sẽ thật sự trở thành nước chư hầu của Đại Hán, không có gì khác so với các nước như Tề, Sở, toàn bộ nghe theo lệnh của triều đình, đây cũng là một biện pháp tốt, hiện giờ Đại Hán muốn thu phục Nam Việt, thống trị quốc gia này đều phải trả giá đắt, nếu có thể thu phục như thế

Ngay khi Loan Bố đã có chút ý động, Lưu Trường lại biểu hiện ra cường ngạnh cực độ

“Ba quận, một chỗ cũng không thể thiếu!”“Nếu không, ngày mai Quả nhân sẽ xuất phát diệt Nam Việt các ngươi, xử tử toàn bộ trên dưới trong nước, gà chó cũng không tha!”"Ta hỏi ngươi, cho hay không cho? Chiến hay không chiến?”Sứ thần bối rối nói: “Đại vương à !!!

”“Chiến hay là không chiến?!" Lưu Trường lớn tiếng ép hỏi, Loan Bố lại đứng dậy, nói: "Đại vương, có thể cho sứ thần trở về suy nghĩ thật kỹ

"Lưu Trường phất phất tay, tên sứ thần kia liền rời đi, đợi đến sau khi hắn rời khỏi chỗ này, Loan Bố vội vàng nói: "Đại vương à, nếu Nam Việt có thể thực sự quy thuận, vậy sẽ có lợi đối với Đại Hán đấy, vì sao Đại vương phải hùng hổ dọa người như vậy? Muốn ba quận ở nước Nam Việt, làm sao có thể bằng việc để cho cả nước Nam Việt xưng thần?"Lưu Trường nói: "Loan Bố à, ngươi xem hắn đã sẵn lòng đồng ý cả nước xưng thần, đây tuyệt đối là vì bọn chúng rất sợ hãi chúng ta, cũng chứng tỏ bọn chúng không có lực đánh một trận với ta

""Ở loại thời điểm như thế này, chính là phải không ngừng bức bách bọn chúng đấy!" Lưu Trường tự tin nói

Loan Bố cũng có thêm hiểu biết trực quan hơn về tính cách "lấn mềm" của Đại vương, hắn nói:"Nhưng mà Đại vương, Đại Hán vốn thiếu lương thực

"Lưu Trường tức giận nói: "Lại là câu nói này! Thiếu lương thực, thiếu lương thực, thiếu lương thực!! Đại Hán ta cày vô số đất, làm cách nào mà vẫn luôn thiếu lương thực vậy?!"Loan Bố lườm Lưu Trường một cái, còn không phải là vì ngài giảm thu thuế, không nghe lời khuyên can, chứ có thể làm sao bây giờ?Đại khái cũng chú ý tới ánh mắt của Loan Bố, Lưu Trường có chút mất tự nhiên hỏi: "Ngươi nói chuyện này có liên quan đến việc Quả nhân giảm thu thuế hay không?"Loan Bố đáp: "Ài

Đại vương, giảm thuế là chuyện tốt, tuy nói triều đình sẽ khổ một chút, nhưng dân chúng sẽ tốt hơn rất nhiều, chẳng qua là sau này khi Đại vương muốn xây dựng chính sách, vẫn nên hỏi quần thần nhiều hơn, không thể trực tiếp quyết định đấy, Đại vương không cho phép triều thần mở miệng, sau đó lại trách cứ quần thần không khuyên can mình, Đại vương nên làm theo cách làm của Tề Uy vương

"

Bình Luận (0)
Comment