Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 448 - Chương 448: Trương Bất Nghi! Khiêu Khích Bọn Họ!

Chương 448: Trương Bất Nghi! Khiêu khích bọn họ!

Lưu Doanh cúi đầu, nhìn chén cơm trong tay, cũng bắt đầu há miệng ăn từng ngụm.

Lưu Trường dùng ống tay áo lau miệng, "Nhị ca, bây giờ dân chúng trong thiên hạ này tương đối tôn trọng đối với Thiên tử đấy... Cho rằng là vị vua hiền minh... Theo đệ thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, chờ đến lúc huynh về chầu thì cũng kiếm được cái thụy hiệu không tồi... Chuyện để đệ đi làm, công lao huynh cứ cõng... Thực sự là bất công nha?"

Chén cơm kia cũng không nhiều, Lưu Doanh nhanh chóng ăn không còn một mảnh.

Hắn cười rất vui vẻ, tư vị của bữa cơm này thật sự là quá ngọt ngào, càng thơm ngon hơn cả rượu thịt, hắn cũng học theo Lưu Trường tùy ý lau miệng, không để ý y oán giận, nhếch miệng cười nói: "Đây sao có thể nói là bất công? Cũng không phải đệ làm ra chuyện này mà, bất công nhất chính là Trần hầu, chuyện ngài ấy đi làm, xảy ra chuyện cũng do ngài ấy cõng..."

Lưu Trường nói: "Nào có, vẫn luôn do quả nhân cần cù chăm chỉ..."

Lưu Doanh nói: "Ha ha ha... Trường đệ à, chuyện này cũng không quá quan trọng, dân chúng thiên hạ sống tốt mới là điều quan trọng nhất... Ta mặc dù chẳng làm nên trò trống gì, nhưng có thể nhìn thấy dân gian giàu có như vậy, cũng coi là đã như nguyện!"

Lưu Doanh thở phào nhẹ nhõm, giống như có vật nặng nào đó từ trên người hắn rơi xuống, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Lưu Trường vỗ vỗ bả vai Lưu Doanh, "Nhị ca à, mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt... Nếu huynh ở trong Hoàng cung chán ngấy đến phiền lòng, vậy đi dạo một vòng qua các nơi... Chỉ cần mỗi lần đi không mang về cho ta vài cô chị dâu, vậy thì không thành vấn đề!"

Lưu Doanh biết Lưu Trường còn có chuyện lớn muốn làm, cũng không tiếp tục quấy rầy nữa, nhưng vừa mới đi tới cửa, Lưu Doanh bỗng nhiên nghiêm mặt, lớn tiếng mắng: "Ngươi cứ nhục nhã ta như vậy?! Cứ chờ xem!!", sau khi gầm thét một hồi, Lưu Doanh liền nổi giận đùng đùng rời đi.

Trương Bất Nghi giờ phút này trợn mắt há hốc mồm, "Hắn... Hắn... Làm sao dám..."

Hắn mãnh liệt nhảy dựng lên, đã bị Lưu Trường túm lấy, cứng rắn kéo xuống bên người.

“Đây là chuyện ta sắp xếp, ngươi đừng nhảy nữa!"

Lưu Trường vòng tay qua cổ Trương Bất Nghi, hỏi: "Biết vì sao ta để ngươi đảm nhiệm Tam công không?"

"Bởi vì tài năng của thần!"

Lưu Trường nói: "A, ngươi thật sự rất tự tin đấy!"

"Vì giám sát bách quan?"

Lưu Trường nói: "Cũng không phải... Ngươi nhìn xem, triều đình hôm nay tử khí âm u, dáng vẻ già nua quá nặng, mà ngươi thì sao, lại là một bộ tính cách ngồi không yên, ta cho ngươi đảm nhiệm chức Tam công, chính là muốn ngươi dẫn dắt các đại thần còn lại, để cho bọn họ bận rộn hẳn lên... Ngươi hiểu ta muốn nói gì không?"

"Vậy cụ thể thần nên làm chuyện gì?"

"Đi trêu chọc những đại thần kia, châm chọc bọn họ, mỉa mai bọn họ, để cho bọn họ cừu hận ngươi, thống hận ngươi..."

Trương Bất Nghi vẫn có chút hoang mang, "Bệ hạ, tại sao ngài lại gây khó dễ với quần thần? Nếu cảm thấy bọn họ đã có tuổi, vậy đổi một nhóm không phải sẽ tốt hơn sao?”

"Đổi lại một nhóm, ngươi nói quá dễ dàng... Nhưng ai có thể thay thế bọn họ bây giờ? Bọn họ hiện tại đã đến tuổi bắt đầu hưởng phúc, có thể không làm thì sẽ không làm, hoàn toàn không có một chút động lực, quả nhân muốn làm chuyện gì, bọn họ đều muốn khuyên can, ngươi phải để cho bọn họ động, để cho bọn họ không thể an tâm hưởng phúc.

Lưu Trường vừa nói như vậy, Trương Bất Nghi đã nhanh chóng hiểu ra.

"Thần phải đi khiêu khích bọn họ, để cho bọn họ không được an bình?"

Lưu Trường rèn thép khi còn nóng: "Đúng vậy! Khiêu khích bọn họ! Ngươi vốn là người giỏi làm chuyện này nhất!"

Trương Bất Nghi đáp: "Thần đã hiểu!"

Hắn lập tức tràn đầy tự tin, ở phương diện trêu chọc người khác, hắn vốn rất tài năng, nếu như được Thiên tử trông mong, vậy hắn đành phải toàn lực mà làm.

Lưu Trường lại phân phó hắn thêm vài câu, lúc này mới phất phất tay, bảo hắn rời khỏi Hoàng cung.

Sau khi tiễn Trương Bất Nghi đi, Lưu Trường liền đi tới biệt điện mà đám người Trần Bình xử lý tấu chương, Trần Bình ngồi ở trên thượng vị, nhìn các thuộc lại bận rộn lu bù, những thuộc lại tuổi trung bình hơn hai mươi này hiện tại đều cực kỳ bận rộn, không ngừng lật xem tấu chương, sau khi Lưu Trường đến, bọn họ cũng không dừng công việc trong tay lại, dù sao số lần y tới nơi này cũng không ít, cho nên bọn họ cũng đã quen.

Lưu Trường ngồi bên cạnh Trần Bình, nhìn đám người bận rộn kia, không khỏi cười cười, những người này đều là Tam công Cửu khanh của y sau này đấy.

"Trọng phụ à... Tình hình ở các nơi thế nào rồi? Các tướng sĩ, các quan lại hài lòng chứ?"

"Từ sau khi đại vương tăng thêm đãi ngộ bổng lộc cho bọn họ, dân oán ít đi rất nhiều, chỉ có một số ít còn đang oán giận, đại đa số còn lại đều không phản đối nữa... Dù sao chuyện bái tước đổi lấy nạp túc rơi vào trên người bọn họ."

"Chỉ là sau khi hạn chế tước vị, người nạp túc cũng đã không nhiều như trước."

Lưu Trường nói: "Chuyện này không sao cả, bởi vì chuyện bái tước chẳng qua cũng chỉ là kế sách tạm thời!"

"Chỉ cần có thể vượt qua đoạn thời gian này, về sau, lương thực của Đại Hán sẽ không còn thiếu thốn nữa. Mặc dù thuế má có thấp, nhưng đất canh tác lại càng ngày càng nhiều..."

"Ta đã phân phó Thái úy chuẩn bị chính thức bắt đầu trú quân ở khu vực biên quan, đến năm sau, lương thực sẽ không còn trở thành vấn đề nan giải khiến Đại Hán đau đầu nữa."

Lưu Trường hiển nhiên không phải chỉ có một biện pháp như bán tước, bán tước chẳng qua là vì chuyển tiếp, chống đỡ chi tiêu trong khoảng thời gian này mà thôi.

Triều đình hiện giờ chia làm nội triều và ngoại triều, nội triều xem như quan phụ tá, mặc dù chức vị cũng không cao, nhưng có thể giúp Lưu Trường phê duyệt tấu chương, quyền lực thật lớn, mà ngoại triều chính là làm việc thuần túy, mặc dù cũng có thể thương nghị sự vụ quốc gia, nhưng ảnh hưởng đối với quyết định nghiễm nhiên không bằng nội triều.

Lãnh tụ ngoại triều là Chu Xương và Trương Thương, lãnh tụ nội triều là Trần Bình, ba bên giằng co, Lưu Trường mới có thể an tâm hưởng lạc.

Đối lập như thế cũng không hề tạo thành triều chính hỗn loạn, ngược lại có thêm một bộ cảnh tượng sinh cơ bừng bừng, vạn vật đua nhau sinh trưởng.

Trần Bình nhìn thoáng qua Lưu Trường, "Thế nhưng những lương thực này, chỉ sợ sẽ không chống đỡ được bao lâu."

Lưu Trường: "Ồ?"

Lão nói: "Nếu đại vương đã khăng khăng muốn ra ngoài tác chiến, vậy chút lương thực này vẫn sẽ nhanh chóng bị tiêu hao hết."

“Dự trữ lương thực mà không dùng đánh giặc, vậy chờ người khác đến cướp sao?"

Y không thèm để ý nói: "Bắc Quân cùng nước Đường đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ tin tức của Hung Nô bên kia là có thể lập tức xuất chinh."

Trần Bình sớm đã quen với vị đại vương cực kỳ hiếu chiến này, cho nên không có chút ngoài ý muốn nào, "Nếu đại vương muốn tự mình xuất chinh, chuyện đại sự quốc sự vẫn phải lựa chọn một người đến xử lý."

Lưu Trường đáp: "Ta đã sớm chọn được người!"

Trần Bình nói: "Đại vương à... Thiên tử cũng không gánh nổi trọng trách như vậy, hiện giờ triều đình thực hiện rất nhiều quyết sách, muốn đẩy mạnh rất nhiều văn tự mà Đại vương biên soạn, còn phải tổ chức thi cử, rồi phải in ấn thư tịch, lập quân đội trấn thủ biên cương, chuyện thu phục Nam Việt, Diêm Thiết... Thiên tử không thể quản được."

Nghe được lời của Trần Bình, Lưu Trường sửng sốt, "Huynh trưởng không được sao?"

Trần Bình đáp: "Không được."

"Vậy ngài tới làm?"

"Thần còn phải xử trí tấu chương. Sợ là không ổn."

Lão ta lắc đầu, Lưu Trường thì nhíu mày, Trần Bình nhắc nhở: "Mọi việc chính là bận rộn nhất, cũng là thời điểm quan trọng nhất, nếu Đại vương không thể tìm ra một người đủ tư cách, chỉ sợ sẽ gây ra đại loạn, mọi việc không thể thuận lợi được."

"Hừ! Chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó được quả nhân?"

"Với hùng chủ anh minh như Quả nhân, đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ! Quả nhân tự có sắp xếp của riêng mình!!"

Lưu Trường ngạo nghễ trả lời.

Trần Bình lại không lên tiếng truy vấn nữa.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment