"A mẫu !"
"Ngươi gào cái gì?!"
Lữ hậu có chút không vui trừng mắt nhìn vị "Hùng chủ" trước mặt, Lưu Trường đột nhiên phát ra một tiếng, khiến bà sợ tới mức thiếu chút nữa ngay cả thẻ trúc trong tay cũng ném ra ngoài.
Lưu Trường ấm ức nhìn bà, "Con muốn ra ngoài đánh giặc, nhưng chuyện trong nước lại không có ai săn sóc được!"
Lữ hậu hỏi: "Cho nên làm sao?"
Lưu Trường nũng nịu: "A mẫu phải giúp con đấy!"
Ánh mắt Lữ hậu nhìn về phía y tràn đầy chán ghét, "Không phải ngươi nói để cho ta an tâm hưởng phúc sao? Mới kéo dài được bao lâu? Năng lực thường ngày của ngươi biến đâu mất rồi?"
"Không phải quả nhân không có năng lực, mà là quần thần quá kém, không ai có thể trấn trụ được."
Lữ hậu ngạc nhiên: "A..."
Bà lại hừ lạnh một tiếng, nhìn Lưu An đang cười trộm ở một bên, nghiêm túc nói: "Thấy chưa? Phải lấy đó làm gương, không thể học cha ngươi được."
"Cháu biết rồi!"
Lưu Trường nổi giận: "Ngươi biết cái gì? Nhanh cút đi tìm mẹ ngươi!"
Nghe y quát, Lưu An lại trốn ở phía sau Lữ hậu, đang chép chép miệng, thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó.
Lữ hậu lắc đầu, "Ngươi muốn đi đánh chỗ nào?"
"Ô Tôn và Kê Chúc."
"Đi bao lâu?"
Lưu Trường nói: "Con cũng không biết. Mạo Đốn đã không thể lãnh binh được nữa, cho nên có lẽ sẽ không lâu đâu."
"Ừm... Thôi được rồi, ngươi yên tâm đi đi, chuyện trong nước, ta sẽ quản giúp ngươi vậy."
"Đa tạ a mẫu!"
Lưu Trường cười, vội vàng ngồi bên cạnh Lữ hậu, nhếch miệng cười ngây ngô, đang muốn xoa nắn bả vai cho bà, lại chợt nghe: "Không cần! Đi làm việc của ngươi đi!"
"A mẫu à, con không còn việc gì để bận bịu nữa... Cho nên ở đây bồi tiếp ngài một lúc."
"Không cần ngươi bồi tiếp... Ra ngoài!"
"Vâng...."
Lưu Trường lần thứ hai tự tin rời khỏi cung Trường Nhạc, chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không thể làm khó được mình, mình không hổ là một đời hùng chủ đấy.
Mọi chuyện không thể quyết cứ tìm a mẫu, có Thái hậu tọa trấn, cho dù Lưu Trường ra ngoài hai ba năm, chỉ sợ cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Rất nhanh, bên phía Hung Nô lập tức truyền đến tin tức mới nhất.
Người Hung Nô đã đánh loạn thành một đoàn, mấy đứa con trai Mạo Đốn khai chiến toàn diện, Hộ Đồ và Mẫn Cố thành lập đồng minh, cùng nhau tấn công Kê Chúc có thực lực mạnh nhất, bộ tộc Kê Chúc lại bị đột nhiên tập kích, đánh cho liên tiếp bại lui, mà Lục Giả vốn ở bên cạnh Hộ Đồ lại truyền đến tin tức cực kỳ chi tiết, bao gồm cả vị trí các bộ lạc Hung Nô hiện giờ, vị trí giao chiến vân vân.
Tin tức này cũng làm cho Hàn Tín cảm giác được thời cơ xuất chinh cuối cùng đã thành thục.
Đại Hán lập tức chuẩn bị xuất chinh, muốn tiêu diệt toàn bộ lực lượng của Kê Chúc ở bên ngoài Bắc Địa, tốt nhất là có thể tiêu diệt luôn nước Ô Tôn vốn có quan hệ mật thiết với Kê Chúc. Hàn Tín với tư cách thống soái đã bắt đầu tích cực xây dựng chiến lược, hơn nữa triệu tập các đại tướng ở khắp nơi, dọc đường triệu tập dân tráng, những lương thực thật vất vả mới tích lũy kia cũng không có cách nào giữ được rồi.
Mà Lưu Trường lại đi tới võ đài Bắc Quân, cả ngày ăn ở, quan hệ mật thiết cùng các tướng sĩ, quân đội nước Đường cũng chia nhóm tiến về Bắc Địa, chuẩn bị xuất chinh.
Các nước chư hầu cũng bắt đầu vận chuyển lương thực, chiến dịch lần này cũng không cần các nước chư hầu hiệp trợ, chỉ cần Bắc Quân cùng nước Đường là đủ rồi, các nước còn lại có thể đưa chút lương thực là tốt nhất.
Ngay khi Đại Hắn đang bận túi bụi việc chinh chiến, Trương Bất Nghi lại cực kỳ thích ý.
Hắn đang hưởng thụ niềm vui làm Tam công, bắt đầu làm việc trong phủ Ngự Sử, Ngự sử phải phụ trách rất nhiều chuyện, Lưu Kính phải bày cho Trương Bất Nghi tầm khoảng bốn năm ngày, Trương Bất Nghi mới miễn cưỡng hiểu được không ít, ngay sau đó, hắn lại tiếp kiến thuộc quan của mình, thuộc lại dưới trướng Ngự sử đại phu rất nhiều, đồng thời cũng có không ít thuộc quan, rất nhiều lão thần trước kia giờ phút này đều trở thành người dưới trướng Trương Bất Nghi, khiến hắn cảm thấy cực kỳ đắc ý.
Công sức theo vua này, hắn cuối cùng cũng đã cảm nhận được.
Ngay khi Trương Bất Nghi dương dương đắc ý làm việc trong phủ Ngự sử, quốc tướng Chu Xương đi tới nơi này.
Chu Xương là đại thần phản đối Trương Bất Nghi đảm nhiệm chức Ngự sử nhất, lão mang mọi người tới nơi này cũng xuất phát từ quy củ, làm quốc tướng phải trấn an đồng liêu mới, giúp bọn họ giải quyết khó khăn, đây cũng là chuyện quốc tướng nhất định phải làm, tính cách làm người của Chu Xương cũng giống như Vương Lăng, sẽ không đặt ân oán cá nhân lên việc nước.
Chu Xương chống quải trượng, nhìn Trương Bất Nghi ở trước mặt, nghiêm túc nói: "Đã gánh vác chức Ngự sử, vậy thì đừng giống như trước kia, phải biết chịu trọng trách... Không thể sơ sẩy, vì chuyện của vua..."
Chu Xương giảng dạy cực kỳ dài dòng văn tự, nhưng đây cũng coi như là một thủ tục để quan mới nhậm chức.
Thế mà Trương Bất Nghi đứng trước mặt lão, thần sắc giờ phút này lại tràn ngập hoảng hốt, chỉ nhớ đến sắp đặt của đại vương lúc trước, cho nên với lời nói của Chu Xương, ngay cả một câu hắn cũng không nghe lọt.
Để khiêu khích bọn họ, để cho bọn họ không được bình an.
Trương Bất Nghi đã vắt óc suy tư nhiều lần.
Chu Xương lại hỏi:
"Ngươi đã nghe rõ chứ? Còn có gì không hiểu nữa không?"
Khiêu khích! Khiêu khích!
Trương Bất Nghi ngẩng đầu lên, nhìn Chu Xương, mở miệng mắng: "Lão cẩu!"
Một khắc kia, Chu Xương cực kỳ ngạc nhiên, lập tức giận tím mặt, lão giơ quải trượng lên, hung hăng gõ một cái lên trán Trương Bất Nghi.
Trương Bất Nghi lập tức ngã xuống đất.
Tất cả mọi người trong phủ Ngự sử đều sợ hãi.
Chuyện gì xảy ra vậy???
"Đại vương, lão ta vậy mà dám đánh thần!"
Trương Bất Nghi trên đầu buộc vải, thoạt nhìn còn có vết máu, đang cực kỳ ấm ức kể khổ với Lưu Trường.
Lưu Trường hít sâu một hơi, "Sao ngài ấy không đánh chết ngươi vậy?"
"Ta bảo ngươi đi khiêu khích quần thần, ngươi mắng quốc tướng làm cái đếch gì?"
"Không những thế còn đi mắng Chu Xương, đây không phải là muốn chết sao? Chu Xương kia là ai, người có thể hòa mình thành một khối với a phụ ta, a phụ ngươi cũng phải khách khí với ngài ấy, ngươi còn dám mắng ngài ấy sao?"
Nghe Lưu Trường oán giận, Trương Bất Nghi ấm ức nói: "Thần chỉ muốn khiêu khích lão ấy một chút, lời còn chưa nói hết, chỉ hô một tiếng lão cẩu, lão liền vung quải trượng đánh ngã thần... mà ra tay còn quá nặng, già mà không kính..."
"A, bị một chút như vậy cũng tốt, khiêu khích cũng không phải giống như cách ngươi chọn..."
Trương Bất Nghi hỏi: "Vậy thần nên khiêu khích như thế nào?"
Lưu Trường nói: "Không cần phải làm gì cả, cứ giữ vững phong cách ban đầu của ngươi là có thể đủ để khiến bọn họ tức giận gần chết, ngàn vạn lần không cần nhục mạ như vậy nữa..."
Trương Bất Nghi sờ sờ đầu mình, nhe răng trợn mắt nói: "Đúng vậy, về sau thần không bao giờ đi nhục mạ lão già Chu Xương kia nữa."
"Không chỉ có Chu Xương, không được nhục mạ bất cứ ai trong triều đình này, những người này cũng không phải là đám cừu mặc cho ngươi lùa trái xua phải, may mắn ngươi chỉ gặp phải Chu Xương, nếu ngươi nói một câu như vậy đối với đám người Trần Bình, Hạ Hầu Anh, Lệ Thương, Cận Tranh, chỉ sợ hiện tại ngươi đã bị treo ở cửa thành rồi."
Trương Bất Nghi cau mày, "Đúng là thần khinh thường bọn họ, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa."
"Ài... Dù sao cũng cố làm cho tốt, tranh thủ sống đến khi ta đánh Ô Tôn trở về đấy."
Lưu Trường vỗ vỗ bả vai Trương Bất Nghi, cũng không để ý tới tên phản tặc này nữa, đi vào bên trong võ đài.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com