Loan Bố vội vàng tiến lên, "Sao Trương Bất Nghi lại tới đây?"
"Hắn tới cáo trạng."
"Hắn bị thương sao? Có chuyện gì vậy? Không phải đã phong Ngự sử đại phu rồi ư?"
"Không có việc gì, chẳng qua hơi ngu một chút, bị đánh vêu đầu mà thôi."
Lưu Trường ngồi xuống, nhìn các tướng sĩ đang còn chuẩn bị xe ngựa với khí thế ngất trời xa xa, bỗng nhiên trở nên có chút an tĩnh, "Loan Bố à..."
"Vâng?"
"Ngươi nói ta khăng khăng muốn mang bọn họ đi ra ngoài đánh giặc, có đúng hay không?"
Loan Bố đáp: "Đúng."
"Lưu Kính tố cáo ta, nói ta cực kỳ hiếu chiến, không để ý đến sinh mạng của các tướng sĩ, vì mở rộng lãnh thổ mà vừa hao phí lương thực, lại còn điều động dân phu..."
Loan Bố nghiêm túc nói: "Giờ phút này không thừa dịp Hung Nô nội loạn mà giải quyết xong bọn họ, sớm muộn gì cũng có một ngày, bọn họ sẽ tìm tới cửa... Về điểm này, Đại vương chắc hẳn phải rõ ràng hơn thần mới đúng."
"Đúng vậy... Nếu như có thể, ai lại sẵn lòng để cho các huynh đệ dưới trướng đi chết..."
"Bảo vệ quốc gia, mặc dù chết cũng không tiếc."
Lưu Trường đứng dậy, phủi phủi đất dính trên người, "Không nói nữa, đi, tới luyện tập một chút!"
Bắc Quân đang chuẩn bị chinh phạt, mà các đại thần trong nước cũng là đang chuẩn bị vì lần chiến tranh này, cỗ máy chiến tranh Đại Hán lại khởi động một lần nữa.
Long Thành, bên trong vương trướng của Hung Nô.
Mạo Đốn thoi thóp nằm, lão nghiêng người, nhìn chằm chằm Kê Chúc đang quỳ gối trước mặt mình.
Vị hùng chủ thảo nguyên này hiện tại đã trở nên cực kỳ suy yếu, lão ta vốn đã lớn tuổi, còn bị thương bởi vì trong lúc giao chiến với Lưu Trường, cho nên bạo bệnh một lần đã không cách nào đứng dậy, mà cho đến bây giờ, chính lão ta cũng có thể cảm giác được, mình đã không thể kiên trì được lâu nữa, mái tóc rối bời gần như che kín mặt lão, thân hình cực kỳ gầy gò, duy chỉ có đôi mắt kia vẫn sáng ngời như trước.
"Kê Chúc... sao còn chưa động thủ?" Mạo Đốn lạnh lùng hỏi.
Kê Chúc trông rất bình tĩnh, "A phụ... con sẽ đánh bại Lưu Trường."
"A, ngươi cứ ngây ngốc chờ ở đây như vậy là sẽ có thể đánh bại Lưu Trường sao? Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị hắn bắt sống!"
"Con sẽ đánh bại Lưu Trường."
Trên mặt Mạo Đốn tràn đầy vẻ khinh thường, "Động thủ đi, giết ta, nắm giữ tất cả binh mã, đi nghênh chiến huynh đệ của ngươi."
"Đó là cách làm của a phụ... Con sẽ không làm như thế."
Mạo Đốn hỏi: "Vậy ngươi sẽ chờ chết ở chỗ này sao?!"
"Con sẽ không chết, Hung Nô cũng chắc chắn không diệt vong."
Đối mặt với đứa con bất hiếu, ngay cả cha mình cũng không dám giết trước mặt này, Mạo Đốn tức điên lên, lão ta giãy giụa, dùng tay chỉ vào Kê Chúc, mắng: "Nếu ngươi không ngu xuẩn như vậy, ta đã sớm nhường vị trí này cho ngươi! Hung Nô sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong trong tay ngươi!"
Kê Chúc đứng dậy, lạnh lùng nhìn Mạo Đốn.
"Sở dĩ chúng ta đánh không lại người Đường, cũng chính là vì nguyên nhân này... Cha con tương tàn, huynh đệ tương tàn, không có chút tình cảm nào với nhau, không để ý đến đại cục, mỗi người đều có tư tâm của riêng mình, chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân... Chúng ta không phải là một quốc gia, chẳng qua chỉ là một ổ cường đạo! Mà một đám cường đạo cũng chỉ biết đánh nhau, sao có thể là đối thủ của một quốc gia được?"
Mạo Đốn cười lạnh nói: "Ha ha ha, ngươi lừa gạt huynh đệ của ngươi, không phải cũng là vì muốn giết chết bọn chúng sao?"
"Con không nghĩ tới chuyện giết chết bọn họ, cho dù là hiện tại, nếu con đánh bại bọn họ thì cũng sẽ không giết chết, sẽ chỉ giữ bọn họ lại mà thôi."
"Con sẽ thành lập một đế quốc chân chính, mọi người một lòng, trên dưới không có khác biệt, sẽ có người chiến tử vì lợi ích của gia quốc, không chỉ lo nghĩ đến lợi ích của riêng mình... Từ con bắt đầu, cha và con trai không còn tương tàn, những người xấu sẽ bị trừng phạt, những người tốt sẽ được khen thưởng... Những người giết chết huynh đệ và cha mình sẽ bị tất cả mọi người lên án."
"Con sẽ đưa Hung Nô đến chiến thắng... Con không giống cha."
"A phụ chỉ biết làm thế nào để đánh bại kẻ thù, nhưng lại không biết làm cách nào để xây dựng một quốc gia."
Mạo Đốn cười nhạo một tiếng, cực kỳ khinh thường nhìn chằm chằm gã.
"Nếu không phải ta thì ngươi có thể làm nên được gì? Chẳng qua chỉ có thể là tên chăn cừu thay người khác mà thôi..."
"A phụ nói đúng... Nhưng mà a phụ khăng khăng chia bộ tộc cho các huynh đệ của con... Hoàn toàn không để ý đến đại cục Hung Nô, nếu như có một người trong các huynh đệ của con có thể làm nên chuyện, con chắc chắn sẽ sẵn lòng mang theo tất cả binh mã tới phụ tá hắn... Đáng tiếc bọn họ đều không được, huynh đệ chúng con chỉ có thể tay chân tương tàn, người được lợi cuối cùng cũng chỉ có người Đường mà thôi."
"Đây đều là lỗi của a phụ."
Mạo Đốn không nhìn đứa con bất hiếu này nữa, "Trên thế giới này chỉ có người mạnh mẽ nhất mới có thể sống sót... Không đủ mạnh, chắc chắn sẽ chết."
"Ngươi đi ra ngoài đi, trước khi ta chết, không cần tới quấy rầy ta nữa."
Kê Chúc cực kỳ nghe lời rời khỏi vương trướng, đối mặt với hai tên đệ đệ của mình tập kích, gã cũng không tiến hành phản kích mãnh liệt, ngược lại nhiều lần phái sứ giả đi nghị hòa, bày ra nguy cơ mà Hung Nô gặp phải hiện giờ, nói cho bọn họ biết, kẻ địch thực sự là người Đường bên ngoài kia, anh em không thể tương tàn.
Chẳng qua lời thuyết phục của Kê Chúc ở dưới suy nghĩ của Thát Cố và Hộ Đồ, lại là gã yếu đuối cùng lùi bước, cho nên bọn họ tập kích càng thêm mãnh liệt.
Kê Chúc lập tức hạ lệnh bộ tộc di chuyển cùng một chỗ, toàn lực chống đỡ tập kích đến từ hai tên huynh đệ của mình.
Khi Kê Chúc đi ra, mấy tên tâm phúc của gã rốt cuộc nhịn không được nữa, vội vàng tiến lên, "Đại vương... Không thể chịu đựng được nữa! Nhất định phải quay lại đánh trọng kích!”
Kê Chúc híp mắt, nhìn về phía xa, "Các ngươi nói xem, cơ hội tốt như vậy, người Đường có thể bỏ qua sao?"
"Đại vương... Chuyện này..."
"Không ngại, nếu bọn chúng muốn, vậy nhường lãnh địa cho bọn chúng đi, để cho bọn chúng nếm thử kiếm của người Đường... Chúng ta phải làm rất nhiều việc, muốn đánh bại địch nhân thì bản thân phải đủ cường đại, ta đoán được, người Đường sẽ xuất binh từ phía bắc... Đất đai không quan trọng, có thể lấy lại bất cứ khi nào... Nhân tài mới là thứ quan trọng nhất, không cần thương vong không cần thiết nữa, kệ cho bọn chúng chiếm lĩnh đi."
Nghe được lời nói của Kê Chúc, mấy tên tâm phúc đều lâm vào trầm tư.
Một vị mưu thần hỏi: "Nếu đại vương không có tâm tư tác chiến, sao không phái người xưng thần với vương triều nhà Đường?"
"Làm càn! Đại Thiền Vu chính là người đứng đầu thảo nguyên, há có thể xưng thần với người Đường?" Có tướng lĩnh phẫn nộ chất vấn.
"Cho dù không tác chiến với người Đường thì cũng có thể rút đi, cần gì phải xưng thần?"
Kê Chúc lại không hề tức giận, gã tò mò nhìn tên mưu thần nhà mình, hỏi: "Ý của ngươi là gì?"
Tên mưu thần nói: "Đại vương, bên cạnh Hộ Đồ cùng Thát Cố đều có người Đường xúi giục, người Đường muốn liên hợp bọn họ đến tác chiến với chúng ta, mà nếu chúng ta xưng thần, biểu lộ thái độ của mình, vậy người Đường còn có thể nâng đỡ hai người bọn chúng đến tranh đấu với chúng ta sao? Cho dù bọn họ không chấp nhận thì cũng không có gì đáng ngại... Thần từng du lịch ở các nước Triệu Yến, đại thần của bọn họ chú trọng là xuất từ danh môn..."
Tên mưu thần nói ra ý nghĩ của mình, lại cười nói: "Đại vương có thể phái người nói cho Đường vương biết, nguyện ý tôn hắn là Đại Thiền Vu do thiên địa nhật nguyệt sinh ra.... Vào giờ khắc này, Hộ Đồ và Thát Cố chắc chắn sẽ không thể ngồi yên... Đây chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, chỉ có bản thân cường đại mới là quan trọng nhất..."
Kê Chúc khẽ gật đầu, "Ngược lại cũng không phải không được."
"Người Đường vốn muốn nhìn thấy huynh đệ chúng ta tương tàn, Hộ Đồ cùng Thát Cố là súc sinh không thuyết phục được, chỉ cần chúng ta không tranh đoạt nữa, buông tha hư danh, biểu hiện ra sự yếu đuối, vậy bọn họ chắc chắn sẽ đánh nhau... Thứ chúng ta cần nhất bây giờ chính là thời gian, hợp nhất các bộ tộc theo lời ngài nói, thiết lập pháp luật, thiết lập chế độ, tạo ra văn tự.”