Đại quân chậm rãi rời khỏi Trường An, bởi vì Lưu Trường muốn theo quân xuất chinh, cho nên đám quần thần đều cùng nhau đến tiễn biệt.
Đối với chuyện y tự mình xuất chinh, đám quần thần thực ra cực lực phản đối.
Tuy rằng quần thần đều rất chán ghét vị bạo quân này, nhưng bọn họ đều phải thừa nhận, hiện giờ chỉ có một mình Lưu Trường mới có thể trấn an người trong và ngoài nước, nếu y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy Đại Hán sẽ thật sự hoàn toàn rối loạn, chuyện khác không nói, chỉ sợ cũng sẽ nhấc lên một trận cuồng phong bão táp ở ngay trong Hoàng cung.
Chu Xương nhìn Đại vương mặt áo giáp, cầm binh khí ở trước mặt, gắt gao kéo tay y lại.
"Đại vương à... Thái úy một mình xuất chinh là đủ rồi, ngài cần gì cũng phải cùng tới vậy?"
"Chu tướng, xin ngài không cần lo lắng... Quả nhân vũ dũng hữu lực như vậy, cho dù là Hạng Tịch sống lại cũng không làm gì được ta!" Lưu Trường bày ra cánh tay tráng kiện của mình, vẻ mặt ngốc nghếch, Chu Xương chỉ đành thở dài một tiếng, sao trong đám con trai của Cao Hoàng đế lại không có người nào đáng tin vậy?
"Đại vương vũ dũng, nhưng trong chiến trường vốn hung hiểm vạn phần..."
Lưu Trường nói: "Được rồi! Chu tướng không cần lo lắng, cứ yên lòng ở Trường An bày tiệc mừng công, chờ Quả nhân trở về sẽ uống!"
Chu Xương thấy mình không thuyết phục được y, đành bất đắc dĩ nhìn về phía Trương Thương ở một bên.
Trương Thương chỉ bình tĩnh hành lễ với Lưu Trường, "Đại vương bảo trọng."
Chu Xương lại thở dài một lần nữa, vì sao thế hệ đại thần mới này cũng không đáng tin cậy như vậy?
Lão đành phải gọi Loan Bố tới, nghiêm túc dặn dò: "Ngươi đi cùng đại vương xuất chinh, đừng để đại vương một mình xung trận, cũng đừng để đại vương uống nước lã..."
Loan Bố tất cung tất kính đứng đấy, nghe vị lão nhân này khuyên bảo.
"A, Loan Bố đã đi theo bệ hạ bao lâu rồi, chút chuyện này còn cần phải nói nhiều sao?" Trương Bất Nghi khinh thường mở miệng, Chu Xương lập tức nhíu mày, cầm lấy quải trượng trong tay, Trương Bất Nghi vội vàng nhảy về phía sau một bước, cảnh giác nhìn lão, cũng không dám mở miệng nữa. Nhìn thấy Trương Bất Nghi giật mình hoảng sợ, Loan Bố chỉ biết lắc đầu, nói với Chu Xương: "Xin ngài không cần để ý, lúc còn nhỏ gã này bị Lưu hầu đánh hỏng đầu..."
Chu Xương cũng nặn ra vẻ mặt khinh thường, "Lưu hầu là nhân vật bực nào..."
Lưu Trường bái biệt mọi người, cưỡi ngựa cao to, rốt cuộc cũng rời đi.
Y cưỡi chiến mã, đi theo chiến xa của Hàn Tín.
"Sư phụ! Chúng ta sẽ bắt đầu chiến đấu từ đâu?"
"Sư phụ! Chúng ta sẽ đánh như thế nào?"
"Sư phụ!"
Lưu Trường không ngừng lải nhải, Hàn Tín phẫn nộ chịu đựng, chậm rãi buông thẻ trúc trong tay xuống.
"Trường à, Có một người tên là Lệ Thực Kỷ, ngươi có biết hắn chết như thế nào không?"
"Hả? Không phải là bị Tề vương chém giết sao?"
Hàn Tín nói: "Không đúng, chỉ vì hắn nói nhảm quá nhiều cho nên bị ta bức giết."
"Ồ. Sư phụ, vậy trẫm đi tiền quân xem một chút."
Lưu Trường thúc ngựa đi tới vị trí tiền quân, thấp giọng lẩm bẩm cái gì đó, Loan Bố lập tức làm bạn ở một bên.
"Loan Bố à!"
"Đại vương?"
"Ngươi nói trẫm phải làm thế nào mới có thể dọa cho sư phụ sợ được?"
Loan Bố hỏi: "Sư phụ nào?"
"Hoài Âm hầu!"
“Sặc. Đại vương ngài có đói không? Ngài có muốn thần chuẩn vị món gì đó?"
Bắc Quân một đường đi tới quận Lũng Tây, bắt đầu nghỉ ngơi hồi phục ở chỗ này, đồng thời quân đội nước Đường cũng rục rịch ở quận Bắc Địa, chuẩn bị xuất chinh. Hàn Tín cả ngày chúi đầu chúi mũi vào địa đồ, suy tư thế cục gần đây, người Hung Nô đánh càng ngày càng loạn.
Chuyện này có chút khác biệt với suy nghĩ của Hàn Tín, rõ ràng có thực lực mạnh hơn hai tên huynh đệ kia, vậy mà tên gọi là Kê Chúc kia lại chậm chạp không đánh trả, không ngừng lùi bước, di chuyển về phía bắc, lưu lại một vùng lãnh địa lớn, mà hai tên đệ đệ của hắn lại nhanh chóng chiếm lĩnh những khu vực này. Chuyện này đã hoàn toàn làm đảo lộn bố trí của ông ta.
Hàn Tín vốn muốn giáp công chủ lực của Kê Chúc ở Tây Vực, kết quả mình còn chưa đánh, đám chủ lực này đã chạy hơn phân nửa.
Đây là có ý gì? Gia hỏa tên Kê Chúc kia thật sự sợ như vậy sao?
Mà đối mặt với thế cục như vậy, Hàn Tín nhất định phải thay đổi sách lược ban đầu, hoặc là đơn thuần giết chết Ô Tôn, hoặc là thôn tính Thát Cố hoặc Hộ Đồ.
Lưu Trường nhìn ra chuyện ông đang rối rắm, điều này khiến cho y cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, sống lâu như vậy, y chưa từng được thấy bộ dạng rối rắm của sư phụ.
"Sư phụ? Sao ngài lại do dự?"
Hàn Tín nói: "Tên Kê Chúc này chỉ sợ không thể nào tiêu diệt được trong thời gian ngắn Hắn bỏ chạy."
"Chạy rồi??"
"Đúng vậy, tiếp theo, hai tên huynh đệ của hắn chắc chắn sẽ giết lẫn nhau Nếu như tiếp tục truy kích Kê Chúc, lương thực của chúng ta nhất định sẽ không đủ bởi vì quá xa, cho nên chỉ có thể đặt mục tiêu ở Tây Vực, thừa dịp thực lực Hung Nô suy yếu, để Tây Vực thoát khỏi sự khống chế của quốc gia này."
"Bây giờ ta chỉ lo lắng. Ô Tôn cũng sẽ chạy theo."
Lưu Trường nở nụ cười, "Vậy có biện pháp gì, nếu Quả nhân đánh như vậy, bọn họ chỉ có thể ôm đầu chạy trốn!"
"Khó trách Trần Bình cũng có nhiều lời khen ngợi đối với tên Kê Chúc này, Cái thằng này quả nhiên không dễ đối phó."
Hàn Tín cũng không chần chừ quá lâu, lập tức thay đổi sách lược ban đầu.
"Trường... Ngươi suất lĩnh kỵ binh, một canh giờ sau xuất phát... Đừng nghĩ đến việc đánh tan bộ tộc, cứ việc kéo chân quân đội của đối phương, để cho bọn chúng không thể rút lui quá nhanh... Cứ tiến hành quấy rối là được!"
"Về phía Lý Tả Xa thì ta sẽ ra lệnh... Ngươi không nên xông lên quá nhanh, phải luôn luôn phái trinh sát liên lạc với ta!"
Lưu Trường đáp: "Vâng!"
Y cúi người hành lễ, lập tức xoay người rời đi, nhìn Lưu Trường đi ra ngoài, Hàn Tín không khỏi vuốt vuốt râu, mặc dù không thể xác định được tung tích của kẻ địch, không dễ truy kích, cũng may dưới trướng mình có kẻ ngang ngược có thể dùng, lúc này còn thoải mái hơn nhiều so với lúc trước, mặc dù loại mãng phu này rất ngu xuẩn, nhưng thật sự dễ dùng.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com