Sau khi nhận được mệnh lệnh của Hàn Tín, Lưu Trường lập tức chuẩn bị, nửa canh giờ vừa tới, y đã vội vàng suất lĩnh các kỵ binh xuất phát, gần như mang đi tất cả kỵ binh của Bắc Quân, giờ phút này Bắc Quân đã có một vạn quân đội kỵ binh, dưới sự suất lĩnh của Đường vương, những sĩ tốt này như hổ như sói, như quỷ khóc sói gào xông tới, thanh thế đám người này quả thực còn hung hãn hơn cả Hung Nô.
Người vui vẻ không chỉ có Hàn Tín, ngay cả Lưu Trường cũng cảm thấy như vậy, so với quân đội nước Đường, Bắc Quân vẫn mạnh mẽ hơn, dù nhanh chóng đánh chớp nhoáng như vậy, chưa từng có một người bị bỏ lại phía sau.
Giờ phút này có một bộ lạc yên tĩnh tường hòa đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rút lui.
Khi ở xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, nương theo tiếng kêu quỷ khóc sói gào, một đội quân cưỡi ngựa trắng, mặc áo giáp màu vàng gào thét xông về phía bộ tộc, những người chăn gia súc này đã bị dọa đến gần chết, nhìn bộ dạng của Lưu Trường, bọn họ cũng không biết kêu cái gì đó, đồng loạt quỳ xuống, thậm chí cũng không muốn chạy trốn.
Lưu Trường đang vung trường mâu trong tay, muốn giết thêm mấy địch nhân, kết quả chờ khi y giết tới, đã nhìn thấy đám người này quỳ trên mặt đất, bái lạy với y, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Lưu Trường thu hồi trường mâu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì, các ngươi làm thế này là không được, như vậy còn đánh thế đếch nào được nữa?
"Bọn chúng nói cái gì vậy?"
Đám thuộc hạ đáp: "Bọn chúng nói... Đại Lực Thần đã đến..."
"Đại Lực Thần?? Là ai vậy?"
Có thuộc hạ nói: "Vâng... Hình như chính là Đại vương ngài."
Lưu Trường có chút khó tin: "Ta??"
Y mang vẻ mặt ngây thơ nhìn những người dân du mục trước mặt, đây là tình huống gì vậy? Còn có thể đánh một trận thật đã hay không?
Thuộc hạ vội hỏi: "Đại vương? Nên làm sao bây giờ?"
"Bắt lại!"
Sau đó Lưu Trường lại đuổi theo mấy bộ tộc khác, nhưng những bộ tộc này sau khi nhìn thấy Lưu Trường thì phản ứng đều không sai biệt lắm, đều coi y như là Thần linh mà bắt đầu lễ bái, Lưu Trường chỉ cảm thấy cực kỳ buồn bực, hành quân thêm hai ngày, rốt cục y cũng thấy được kỵ binh Hung Nô được vũ trang đầy đủ, chi kỵ binh này có khoảng chừng mấy trăm người, binh lực cường đại, chính là kình địch của Đường vương!
Lưu Trường cực kỳ vui mừng, lập tức lại mang theo quân đội xông ra ngoài, chuẩn bị xung phong lên một lần nữa, chém tướng đoạt cờ ở trong "mấy vạn" người này!
"Đại vương!!"
Thế nhưng khi các kỵ sĩ xuống ngựa, tiến hành bái lạy Lưu Trường, y rốt cục đã nhịn không được nữa.
"Đứng hết lên cho Quả nhân!"
Tên kỵ sĩ cầm đầu đám người kia cực kỳ bình tĩnh, hắn vội vàng bỏ vũ khí lại, bước nhanh đến trước mặt Lưu Trường.
"Thiên địa nhật nguyệt sinh ra Đại Thiền Vu! Ta là sứ thần được đại vương nhà ta lệnh đến bái kiến ngài!"
"Đại Thiền Vu không còn sống lâu trên đời... Đại vương nhà ta suy tư hồi lâu, cảm thấy chỉ có ngài mới có thể đảm nhiệm vị trí Đại Thiền Vu, đại vương nhà ta nguyện ý xưng thần với ngài, coi ngài làm chủ, cố ý phái ta đến thương lượng chuyện quy thuận!"
Lưu Trường trợn mắt há hốc mồm, chần chừ hồi lâu, hỏi: "Đại vương nhà ngươi là ai?"
Tên kỵ sĩ kia đáp: "Là con trai của Đại Thiền Vu Mạo Đốn, Kê Chúc!"
"Không đúng... Hắn còn có mấy vạn quân đội, hắn hàng cái đếch gì vậy!" Y tức giận cắm trường mâu trên mặt đất, vẻ mặt bi phẫn.
Trương Bất Nghi ngồi trong phủ Ngự sử, cực kỳ thờ ơ khi đối mặt với kháng nghị của Chu Xương và Trương Thương.
"Những người này chỉ là kẻ kém tài vô năng... Chẳng qua là mấy chuyện nhỏ nhặt, thế mà phải kéo dài lâu như vậy... Chu công, Trương công... Ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho mấy tên quan lại này."
"Ta xử trí bọn họ cũng không phải bởi vì tư tâm, chỉ là bởi vì bọn họ đã phụ kỳ vọng cao của bệ hạ!"
Giờ phút này, Trương Bất Nghi mang một bộ thái độ giải quyết chuyện công, cũng không nhục mạ người khác, Chu Xương đương nhiên không thể trực tiếp đánh hắn, chỉ có thể phẫn nộ chất vấn: "Chẳng qua chỉ đến trễ một lát, ngươi đã muốn giết bọn họ sao? Hành vi của ngươi như vậy quả thực chính là quan ác! Không phải là con người!"
Trương Bất Nghi nói: "A, ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi, nếu các vị cảm thấy không ổn, vậy có thể đi tìm Thái hậu!"
"Huống chi ta cũng không hề nói muốn giết bọn họ, chỉ muốn chỉnh đốn một chút tác phong lười nhác trong triều mà thôi!"
"Hôm nay cho dù Cao Hoàng đế sống lại, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của ta!"
Trương Bất Nghi kiêu ngạo hô lớn.
Chợt có tiếng nói vọng đến: "A... Trương công thực sự là năng thần..."
"Người nào?" Trương Bất Nghi phẫn nộ ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Trương Lương chống nạng, được con trai thứ nâng đỡ, đang híp mắt đánh giá Trương Bất Nghi ở trước mặt.
Trong khoảnh khắc đó, Trương Bất Nghi bắt đầu cà lăm.
"A... a phụ... a phụ... Sao ngài lại tới... tới... tới?"
Chu Xương vừa nghe, lập tức giận tím mặt.
"Thằng nhãi ranh dám làm nhục ta?!"
Ông ta lại giơ quải trượng thêm lần nữa.
- Giải thích: Cái thành ngữ kỳ kỳ ngải ngải này, ngải ngải đến từ Đặng Ngải, kỳ kỳ lại đến từ Chu Xương.
Khi còn trẻ, Chu Xương bị nói lắp rất nghiêm trọng, sau đó dần dần khỏi hẳn, nhưng một khi tâm tình ông ta kích động, sẽ lại nói lắp.
Hết giải thích.
Mà Trương Bất Nghi đối mặt với quải trượng của Chu Xương, lúc này đây lại nhanh nhẹn né tránh, dù sao hắn trẻ hơn nhiều so với Chu Xương, chẳng qua hắn lại không dám đánh trả. Cũng không phải bởi vì Trương Lương ở chỗ này, nguyên nhân chủ yếu là Chu Xương đã quá già. Hán sơ có phong tục tôn trọng lão nhân rất gắt gao, Thiên tử lấy thân làm gương, mở rộng hiếu đạo.
Cho dù Thiên tử gặp phải lão nhân chống nạng thì cũng phải khách khí, không thể tiếp nhận sự bái lạy của đối phương, trí thức đoàn thể càng là như thế, bất kể là học phái gì thì cũng sẽ không bất kính với lão nhân, đương nhiên ngoại trừ vị Lệ vương không muốn tiết lộ tên tuổi kia, kẻ nọ chuyên đánh người già yếu, không hề có chút đạo đức nào đáng nói.
Trương Bất Nghi là người xấu, nhưng hắn vẫn không đi ra khỏi phạm trù làm người, bởi vậy đối mặt với với Chu Xương tập kích, cũng không hề có ý nghĩ đánh trả.
Trương Thương vội vàng ngăn cản Chu Xương, Chu Xương phẫn nộ chất vấn Trương Lương: "Tại sao lại dưỡng quan ác như vậy?"
Trương Lương cũng không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Trương Bất Nghi đứng trước mặt.
Dưới ánh mắt của ông, Trương Bất Nghi chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, như có gai nhọn ở sau lưng, không dám đưa mắt nhìn ông.
Trương Thương cười ha hả nói: "Không biết Lưu hầu đến đây, không thể nghênh đón từ xa, quả thực là thất lễ..."
Trương Lương nói: "Ta xử lý xong việc nhà rồi sẽ đi bái phỏng Trương công."
Trương Lương cùng Trương Thương tán gẫu vài câu, lúc này Trương Thương mới mang theo Chu Xương rời khỏi phủ Ngự sử.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com