Trương Lương bước vài bước đi tới thượng vị, quay đầu lại nhìn Trương Bất Nghi, "Ta có thể ngồi ở chỗ này ư?"
"A... A phụ sao lại nói như thế... mời A phụ ngồi..."
"Chỉ sợ Ngự sử trách tội."
Trương Bất Nghi lập tức đỏ mặt, cúi đầu, "A phụ đừng như vậy được không."
Lúc này Trương Lương mới ngồi xuống, đưa mắt đánh giá xung quanh, "Trương Ngự sử thật sự rất giỏi nha, lúc này đã làm được Tam công rồi, không biết một ngày nào đó cũng sẽ có thể đảm nhiệm quốc tướng, coi như là trọng chấn gia môn...", a phụ và đại phụ của Trương Lương đều là quốc tướng nước Hàn, bởi vậy mới có thể có lời nói trọng chấn gia môn kia.
Trương Bất Nghi chỉ cúi đầu, từ lời nói của a phụ, hắn chỉ nghe ra vẻ trào phúng nồng đậm.
"Sao a phụ lại tới đây?"
Trương Lương nói: "Ồ... Ta đến đây để phát tang cho ngươi."
"A phụ!"
Lần này người mở miệng lại là Trương Tịch Cương, gã cắt ngang Trương Lương, lập tức nhìn về phía huynh trưởng của mình, cau mày, nghiêm túc nói: "Là đệ mời a phụ tới đây... Huynh trưởng từ sau khi đảm nhiệm chức Tam công, làm việc càng lúc càng lỗ mãng, đắc tội quần thần, kiêu ngạo ương ngạnh, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa, đệ muốn a phụ đến khuyên can huynh."
"Thật sao?" Trương Bất Nghi nhìn chằm chằm hai mắt đệ đệ, nghiêm túc hỏi.
Trương Tịch Cương bình tĩnh nói: "Là thế này, đệ biết huynh trưởng không nghe vào lời của đệ đệ, bởi vậy cố ý mời a phụ đến."
Trương Bất Nghi bỗng nhiên nở nụ cười, hắn trong nháy mắt đứng thẳng người, không còn câu nệ như khi đối mặt với cha mình lúc vừa rồi, ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn Trương Tịch Cương, thần sắc hoàn toàn khác biệt với lúc nãy, hắn lắc đầu, cảm khái nói: "Tịch Cương à, tuổi tác xây dựng sự nghiệp như huynh mà đã đảm nhiệm chức Tam công... Làm sao không thể lỗ mãng? Làm sao có thể không ương ngạnh được chứ?"
Trương Tịch Cương sửng sốt, không khỏi nhíu mày.
Trương Bất Nghi ngạo nghễ nhìn hai người trước mặt, "Huynh lấy tuổi tác như vậy đảm nhiệm chức Tam công, phần lớn quần thần trong triều đều hận huynh, cũng có người muốn nịnh bợ huynh. Bởi vậy khi mới vào thành huynh liền tìm cớ, khiển trách giáo úy ở cửa thành một trận... Để cho bọn họ biết rằng huynh không phải là một người có thể dễ dàng lôi kéo hoặc gần gũi... Về phần đắc tội quần thần... Tịch Cương à, đệ có biết vì sao Mạo Đốn lại dễ dàng bại trận trước Hàn Tín như vậy không?"
Trương Tịch Cương không trả lời.
Trương Bất Nghi cười nói: "Là bởi vì Mạo Đốn vẫn luôn cảm thấy người đối chiến với mình là Chu Bột."
"Đệ cả ngày ở trong trạch viện đọc sách, huynh lại đi du lịch khắp nơi, đi theo Trương công Cái công học tập, vì sao đệ lại cảm thấy tài năng của mình vượt qua huynh?"
"Lão thần trong triều nhìn như kính trọng bệ hạ, thực ra đều có tâm tư riêng, nếu không thể tru sát những loạn tặc này vì bệ hạ... Sao còn dám xứng với bề tôi?!!"
Trong mắt Trương Tịch Cương hiện lên một tia kinh ngạc, hoảng hốt bất định nhìn huynh trưởng của mình.
Nhìn đệ đệ mình kinh ngạc, Trương Bất Nghi chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, hắn nhìn về phía Trương Lương, hỏi: "A phụ, ngài cảm thấy thế nào?”
Đáng tiếc, Trương Bất Nghi cũng không thấy được một tia kinh ngạc ở trên mặt Trương Lương.
"Suy nghĩ không sai, nhưng cách làm lại rất kém."
"Ồ?"
Trương Lương nói: "Ngươi cho rằng âm thầm cấu kết cùng Trương tướng... Diễn màn kịch mấy lần là có thể đối phó với những lão thần trong triều này? Ta vốn ở Lưu địa nhưng chỉ bằng thư từ, đã có thể nhìn thấu tâm tư của ngươi... Chẳng lẽ bọn họ không làm được sao? Chẳng qua chỉ là đang chơi đùa cùng thằng nhãi ranh như ngươi mà thôi."
Trương Bất Nghi nắm chặt nắm đấm, có chút không phục biện giải: "A phụ có thể nhìn thấu, là bởi vì quen thuộc với tính cách của ta!"
Trương Lương nói tiếp: Kế tiếp ngươi chuẩn bị tùy ý bắt các thuộc lại, các đệ tử trong nhà của đại thần, môn khách, không ngừng bức bách bọn họ ra tay với ngươi, chờ sau khi bọn họ ra tay với ngươi, ngươi sẽ liên hợp với Trương Thương tấu lên Thái hậu, mượn tay Thái hậu để tru sát bọn họ. Ngươi chọn lúc Đại vương ra ngoài chinh chiến, Thái hậu lên cầm quyền nên cố ý làm việc như thế... Bởi vì ngươi biết Đại vương không thể ra tay với những lão thần kia, đúng không?"
"Chưa từng có chuyện như vậy."
Trương Bất Nghi lắc đầu.
Trương Lương nói tiếp: "Ngươi quá khinh thường những người này... Ta dám cam đoan, trước khi ngươi dâng tấu với Thái hậu, ngươi đã bị giết."
"Con biết."
Trương Bất Nghi nghiêm túc nói: "Nếu bọn họ giết con, vậy thì không thể tốt hơn... Thái hậu cùng Đại vương sẽ có lý do để thanh trừ bọn họ, Đại vương cũng sẽ không bao giờ nhẹ tay nữa."
Trương Lương nói: "Ngu xuẩn."
"Người ta muốn giết ngươi, chắc chắn cũng sẽ không lưu lại nhược điểm khi giết, ngươi chết vô ích mà thôi."
Không đợi Trương Bất Nghi nói cái gì, Trương Lương đã tiện tay cầm lấy chén trà một bên, một ngụm uống sạch, oán giận nói: "Trà Ngự sử này sao càng ngày càng khó uống vậy."
Trương Bất Nghi vội hỏi: "A phụ, vậy con nên làm gì bây giờ?"
"Đổi trà tốt một chút."
"Con..."
Trương Bất Nghi chần chừ mấy lần, lại không thể nói ra những lời "Xin a phụ dạy con", Trương Lương chậm rãi đứng dậy, nói: "Nếu như ngươi muốn làm chút chuyện gì, về sau phải đi bái kiến Trần hầu nhiều hơn, hỏi ý nghĩ của hắn, học hỏi hắn nhiều vào... Hắn mới là hình mẫu của nhân thần."
"Ngài ấy cũng có lòng bất chính đối với bệ hạ nhà con... Làm người bất trung, cho dù có tài năng thì như thế nào?"
Trương Lương hỏi ngược lại: "Làm sao ngươi biết hắn là người bất trung?"
Trương Bất Nghi đáp: "Con hoài nghi, lúc trước Đại vương gặp phải độc chết, người đứng sau màn chính là Trần Bình."
"Hoài nghi? Ngươi có bằng chứng gì không? Ta còn thường xuyên hoài nghi khi ngươi còn bé có phải là ta đã cho ngươi uống nhầm thuốc hay không... Làm tốt chức Ngự sử của ngươi đi, muốn đối phó quần thần, chờ ngươi làm quốc tướng rồi nói sau!"
Trương Lương không đợi Trương Bất Nghi trả lời, đã mang theo con thứ rời khỏi nơi này.
Trương Bất Nghi nhìn bọn họ rời đi, tức giận bất bình ngồi ở trên thượng vị, cau mày.
"Cha... Con không bằng huynh trưởng." Trương Tịch Cương đỡ Trương Lương, không khỏi cảm khái nói.
Trương Thương nói: "Luận bảo toàn chính mình, hắn còn xa mới bằng ngươi, nói về làm chuyện của vua thì ngươi còn xa không bằng hắn.... Cái thằng nhãi ranh này... vì thành tựu đại sự, hoàn toàn không để ý đến an nguy của mình, làm việc lỗ mãng, coi nhẹ sinh tử, coi thường tất cả người trong thiên hạ, kiêu ngạo cuồng vọng... Thật sự là rất ngu...", Trương Lương đang muốn chửi rủa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lại ngậm miệng lại, trên mặt vậy mà hiện ra một nụ cười.
Nhìn nụ cười đột nhiên xuất hiện trên mặt a phụ, Trương Tịch Cương có chút nghi hoặc hỏi: "A phụ? Có chuyện gì vậy?"
Trương Lương nói: "Không có gì... Chỉ là nhớ đến một người trẻ tuổi rất giống với hắn."
Trương Tịch Cương nói: "A phụ đang nghĩ đến bản thân phải không... Vì báo vua Hàn mà hành thích vua Tần, không để ý an nguy, coi nhẹ sinh tử, khinh thường địch nhân."
Trương Lương liếc mắt nhìn Trương Tịch Cương một cái, "Tịch Cương à, có đôi khi, lộ ra mũi nhọn, khoe khoang chính mình cũng không phải là chuyện tốt... Học huynh trưởng của ngươi, giấu đi vụng về, không khinh miệt người khác, phải để cho người khác khinh miệt ngươi... Hiểu chưa?"
Trương Tịch Cương đáp: "Vâng."
Hai đứa con trai của Trương Lương có tính cách hoàn toàn khác biệt, Trương Bất Nghi nóng nảy như lửa, Trương Tịch Cương bình tĩnh như nước, một người giống Trương Lương trước ba mươi tuổi, một người lại giống lão sau ba mươi tuổi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com