Trương Lương cũng không tới Hoàng cung bái kiến Thiên tử cùng Thái hậu, ngược lại đi tới Trần phủ quen thuộc, tìm lão bằng hữu Trần Bình.
Trần Bình nhìn thấy Trương Lương đến, cũng không có một chút kinh ngạc, hai người ngồi đối mặt nhau, tán gẫu chuyện gia đình, ăn bánh uống trà.
Trương Lương nói: "Vẫn là trà nơi này của ngươi ngon, trà trong phủ Ngự Sử uống như nhai bùn."
Trần Bình cười nói: "Vậy thì uống nhiều một chút."
Trương Lương nói: "Ta tới là vì bồi tội với ngươi vì chuyện của Bất Nghi."
Trần Bình ngạc nhiên hỏi: "A, đứa con ngốc kia của ngươi rốt cục buông tha ý nghĩ muốn tru sát ta sao?"
Trương Lương khẽ nở nụ cười, "Dù sao tuổi trẻ, không thể làm được giọt nước không lọt."
"Cũng chỉ có người như Chu Xương mới có thể bị hắn lừa gạt... Đứa con trai này của ngươi có tiền đồ, tuổi như vậy, đã dám diệt tặc vì vua... vẫn rất có tiền đồ hơn ngươi nha."
Nghe Trần Bình mỉa mai trào phúng, Trương Lương lại nở nụ cười, "Con trai ngươi cũng không tệ nha, còn có thể giúp Bất Nghi tìm hiểu tin tức của ngươi và nội triều, sắp đặt tốt động thủ cùng hắn, thực sự là có chí hướng lớn, có được đứa con trai như vậy, ngươi cũng có thể không gì tiếc nuối nữa.
Sắc mặt Trần Bình tối sầm lại, "Cái gì?!"
Trương Lương kinh ngạc mở to hai mắt, "Thì ra ngươi vẫn chưa biết!"
"Ôi, lỡ lời, lỡ lời... Trà này ngọt ngào say lòng người, nói chút lời nhảm nhí, ngươi không cần phải để ý."
Nhìn khuôn mặt xanh mét của Trần Bình, lại nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm của a phụ, Trương Tịch Cương lắc đầu, a phụ có đôi khi vẫn rất xấu.
Trương Lương nhanh chóng rời đi.
Nhưng khi Trần Mãi ôm thẻ trúc đi vào phủ đệ, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Trần Bình.
"A phụ!"
Trần Mãi nhu thuận bái kiến Trần Bình.
"Mãi à... Mấy ngày nay ta bỗng nhiên cảm thấy, bên người dường như có kẻ trộm, cấu kết với người ngoài, muốn mưu hại ta đó..."
Nụ cười trên mặt Trần Mãi lập tức ngưng đọng lại.
"A phụ... con không phải là muốn mưu hại ngài... Chỉ muốn trừ tặc vì đại vương mà thôi..."
Trần Bình mỉa mai: "Ồ... Như vậy sao."
Nhìn gương mặt xanh mét của Trần Bình, Trần Mãi mạnh mẽ nặn ra một nụ cười.
Ngày hôm sau, Trần Mãi không còn tới Hoàng cung nữa, theo Trần Bình nói, hắn sinh bệnh nặng, đang ở trong phủ dưỡng bệnh.
Về phần bên phía Trương Bất Nghi cũng đình chỉ hãm hại đối với quần thần, bắt đầu bận rộn ở trong phủ, quần thần biết được Lưu hầu đến đây, cũng chỉ cảm thấy là vì Lưu hầu giáo dục đứa con trai không thành khí này, chứ không hề suy nghĩ nhiều. Trương Lương sau khi bái kiến mấy bằng hữu cũ, mới đi tới cung Trường Nhạc, bái kiến Thái hậu.
Đối với vị khách quý đột nhiên đến này, Thái hậu lại cực kỳ vui vẻ.
Thái hậu cực kỳ tán thưởng Trương Lương, không chỉ bởi vì nhan sắc của Trương Lương cao nhất trong đám quần thần, mà còn bởi vì tính cách của ông cũng rất hợp với bà.
Trương Lương từng là một tiểu tử đẹp trai, hiện giờ vẫn là một lão già đẹp lão, vị Đại vương không muốn tiết lộ tên cũng thường hỏi người khác, Quả nhân với Lưu hầu người nào đẹp hơn? Đương nhiên cũng không có ai dám nói Lưu hầu đẹp, cho dù là Trương Bất Nghi thì cũng phải nói Đại vương đẹp đến mức nào, Lưu hầu sao có thể sánh bằng?
Giá trị nhan sắc của hai đứa con trai của ông ta cũng cực kỳ cao, Trương Bất Nghi tướng mạo cương nghị một chút, được Lưu Trường yêu thích, coi như là tâm phúc, Trương Tịch Cương hơi âm nhu, rất được Lưu Doanh yêu thích, từng muốn mang hắn đến làm hầu cận sủng ái... Khụ khụ, hiển nhiên, mục đích Lưu Trường dùng Trương Bất Nghi và Lưu Doanh dùng Trương Tịch Cương vốn không giống nhau.
Lưu Trường vô cùng thống hận đối với hành vi này của Lưu Doanh, nhưng lại chỉ bất lực, không chỉ có Lưu Doanh, ngay cả Tứ ca đáng tin cậy nhất cũng có một mỹ nam tử làm bạn bên người, còn được Tứ ca rất sủng ái. Trong chư hầu vương trên thiên hạ, người không hề có cái loại hành vi này, đại khái chỉ có Đường vương cùng Yến vương.
Ngay cả vị Trường Sa vương kia cũng ở chung cực kỳ vui vẻ cùng đứa con trai thừa kế của Kinh vương, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ở cùng một chỗ làm gì đó, sửa lại đất phong cũng phải mang người ta theo, Cao Hoàng đế mở đầu tật xấu cho thiên hạ, dẫn đến tập tục như vậy cho Tây Hán.
"Lưu hầu bỗng nhiên đến... Thật sự là làm cho người ta vui mừng nha."
Thái hậu bảo Lưu An đến, chỉ vào Lưu hầu nói: "Đây là công thần mà Đại phụ ngươi tín nhiệm nhất, ngươi nên dùng thái độ đối với trưởng bối để đối xử với ngài ấy!"
Lưu An nhu thuận bái một bái thật lớn với Trương Lương, "Nghe qua đại danh của Lưu hầu đã lâu, hôm nay may mắn được gặp, hết sức vinh hạnh... Ngài nhất định phải ở lại Trường An lâu một chút, cháu có rất nhiều chuyện muốn được thỉnh giáo ngài."
Trương Lương có chút kinh ngạc, nhìn khuôn mặt của đứa nhỏ giống Lưu Trường trước mặt, nghe ngôn từ nó nói lại không hề giống Lưu Trường, "Đây là con trai Đường vương?"
Lữ hậu nói: "Ừm... Chính là Thái tử An của Đường vương."
Bà cười tủm tỉm, không giống như một Thái hậu, chỉ giống như một lão nhân gia khoe khoang đứa cháu nhu thuận của mình với người khác.
"Đến đây!"
Trương Lương bảo An đến bên cạnh mình, kéo tay nó, "Cháu đọc sách gì vậy?"
Đối mặt với câu hỏi của Trương Lương, Lưu An vẫn đối đáp như nước chảy, không kiêu ngạo không tự ti, trả lời cực kỳ tự nhiên, lời nói khiến Trương Lương càng nghe càng vui vẻ, "Người này có đại tài a!"
"Ừm... Không giống cha hắn, chỉ biết gọi Trọng phụ!"
Nghe được cháu mình được Lưu hầu khen ngợi, Lữ hậu cực kỳ vui mừng, lập tức cũng chửi bới một vị đại vương nào đó.
Lưu hầu nở nụ cười lớn, Lưu An vội vàng bịt lỗ tai lại.
Trương Lương hỏi: "Cháu làm gì vậy?"
Lưu An nói: "Là con, sao có thể nghe người khác nhục mạ cha mình được chứ? Cháu không thể thô lỗ với người lớn tuổi hơn mình, vì vậy cháu chỉ có thể bịt tai."
Lưu Hầu nhìn nó thật sâu, nhưng vẫn cười khen: "Đứa trẻ ngoan."
Lữ hậu lại hàn huyên vài câu với Lưu hầu, lúc này mới hỏi ý đồ của lão.
"Thái hậu à... Còn không phải bởi vì đứa con trai bất thành khí của thần sao, từ sau khi đảm nhiệm chức Tam công, trong mắt hắn như đã không có người, nhiều lần khi nhục lão thần trong triều, làm cho thần cũng không được an bình..."
Trương Lương thở dài, oán giận con trai nhà mình, nói mình bản thân cũng không hề dễ chịu, Lữ hậu thấy cảnh xúc tình, cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, tuổi như vậy còn phải quan tâm bọn chúng, ài, chính là không nghe lời, tùy ý làm bậy..."
Hai vị lão nhân phê phán con trai nhà mình, Lữ hậu lại nói: "Thế nhưng đứa con trai Trương Bất Nghi của ngươi cũng là trung thần chân chính, mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng ngài đã dạy hắn thứ quan trọng nhất, không giống đứa con trai của ta, toàn thân cũng tìm không ra một ưu điểm, ngoại trừ cái tên, cũng không có bất kỳ sở trường nào."
Trương Lương nói: "Thái hậu à... Đại vương gần đây phải chăng có chút nóng nảy? Ngay cả thằng nhãi ranh nhà thần cũng được đảm nhiệm chức Tam công."
"Ồ?"
Trương Lương nói: "Chỉ sợ nó làm không tốt..."
"Sao thế được... Ta cảm thấy hắn chính là nhân tuyển ưu tú."
Hai người hàn huyên hồi lâu, Trương Lương lúc này mới cười ha hả cáo từ mà đi, sau khi ông ta rời đi, nụ cười trên mặt Lữ hậu lập tức biến mất, nàng bảo cận vệ mang theo Lưu An đi tìm Tào Xu, lại sai người lệnh cho Lưu Chương đến đây.
Thái hậu mặc dù không thích Tề vương, nhưng đối xử với Lưu Chương vẫn không tệ, bà vẫn tương đối khoan dung đối với người có tài.
Lưu Chương hành lễ: "Thái hậu!"
Lữ hậu nhìn Lưu Chương một cái, Lưu Chương lập tức đổi giọng, "Đại mẫu!"
Lữ hậu hỏi: "Lưu hầu sau khi đến Trường An đã đi gặp ai?"
"Trước tiên đi phủ Ngự sử, lập tức gặp Trần Bình, Trương Thương, Chu Xương, Lưu Kính."
"Khó trách..." Lữ hậu cười lạnh: "Bọn họ đây là ngồi không yên, xem ra bổ nhiệm Trương Bất Nghi đã đủ hù dọa bọn họ... Ngươi phái người tiếp tục nhìn chằm chằm Lưu hầu, lại phái người nói cho Trương Bất Nghi, bảo hắn trong thời gian ngắn không được gặp mặt Lưu hầu."
Lưu Chương đáp: "Vâng!
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com