Mà giờ phút này, Lưu Trường lại ủ rũ cúi đầu trở về bên cạnh Hàn Tín.
"Sư phụ...."
Hàn Tín nhìn những dân chúng bị áp giải trở về, cùng với mấy tên kỵ sĩ Hung Nô bị trói lại, mấy ngày nay Lưu Trường lục tục áp giải tù binh trở về, liên tục đưa tới hơn một vạn người. Những người này không kịp rút lui, không liên lạc được với quân đội nhà mình, lại ngại hung danh của Lưu Trường cho nên đều lựa chọn đầu hàng.
Nhưng mấy kỵ sĩ kia lại là có chuyện gì vậy?
Lưu Trường bất đắc dĩ nói: "Mấy người này đều là do Kê Chúc phái tới, hắn nói muốn quy thuận đầu hàng."
"Đầu hàng?"
Hàn Tín vuốt vuốt râu, sai người đưa vị sứ thần kia đến trước mặt mình.
"Kê Chúc muốn đầu hàng, vì sao không tự mình đến đây?"
Tên sứ thần kia nói: "Chỉ vì sợ hãi uy danh của Đường vương, nên ngài ấy không dám tự mình đến đây, nếu Đường vương có thể cho phép chúng ta quy thuận, Đại vương nhà ta tất nhiên sẽ tự mình chạy tới!"
Hàn Tín khẽ gật đầu, "Các ngươi có thể quy hàng, đây là chuyện tốt."
"Sư phụ!"
"Câm miệng lại!" Hàn Tín trừng mắt nhìn Lưu Trường một cái, Lưu Trường lập tức cúi đầu, lẩm bẩm cái gì đó.
Hàn Tín cười ha hả để cho cấp dưới cởi bỏ sợi dây thừng trên người sứ thần, nói: "Nếu Kê Chúc có thể quy thuận, vậy đối với song phương chúng ta mà nói đều là may mắn… Đến, cùng dùng tiệc rượu với ta!", Hàn Tín kéo tay hắn, cực kỳ thân thiết mời hắn ngồi xuống, sau đó lập tức sai người giết súc vật, khoản đãi vị sứ thần này, thái độ của Hàn Tín làm cho người này cực kỳ vui vẻ.
Hai người nói rất nhiều chuyện, Hàn Tín lúc này mới nói: "Chúng ta sẵn lòng tiếp nhận Kê Chúc quy thuận, xin ngươi trở về nói cho ngài ấy biết, để cho ngài ấy mang theo bản đồ đến, chúng ta nguyện ý để cho ngài ấy đảm nhiệm chức vua Hung Nô, tiếp tục thống soái bộ tộc của mình!"
Hàn Tín mấy lần phân phó, lại sắp đặt không ít người đi theo vị sứ thần này làm sứ giả của bên mình, cực kỳ hòa ái tiễn bọn họ đi.
"Sư phụ!"
Lưu Trường nghiêm túc nói: "Cái thằng này chắc chắn sẽ không đến, cũng sẽ không dâng bản đồ lên, đây là kế sách hoãn binh của bọn chúng, tiêu hao lương thảo của chúng ta, tranh thủ cơ hội rút quân, kẻ này thật là giả dối!"
Hàn Tín liếc y một cái, "Là như vậy sao?"
"Đương nhiên, nếu hắn tự mình đến quy thuận, vậy Quả nhân sẽ bày cho hắn một yến hội, sau đó tự mình lên sân múa kiếm, một kiếm đâm chết hắn!"
Hàn Tín nói: "Sao ngươi không dứt khoát mời Phàn Kháng ăn thịt sống?"
"Vậy không phải là thành Hồng Môn Yến sao?"
Hàn Tín nhìn sắc trời, bất động thanh sắc, dường như đang chờ đợi cái gì đó.
Lưu Trường còn đang không ngừng lải nhải.
Hàn Tín lại nhìn sắc trời, lúc này mới bình tĩnh nói: "Nếu ngươi đã biết quy thuận là giả... Vậy tại sao không mang theo kỵ binh, đuổi theo tung tích mà bọn chúng lưu lại?"
"Ha ha ha !"
"Sư phụ quả nhiên giảo hoạt… thông minh! Vậy quả nhân liền đuổi theo!"
Lưu Trường cực kỳ vui mừng, Loan Bố ở một bên lại có chút chần chừ, "Đại vương, Kê Chúc đã phái sứ giả đến quy thuận, chúng ta theo đuổi sứ thần đi công giết hắn, có phải là có chút quá... chơi không đẹp hay không."
"Ài, đây chính là kế sách của bọn chúng, bọn chúng chẳng qua muốn thông qua phương thức như vậy mê hoặc Quả nhân, trẫm há có thể bị bọn chúng lừa gạt?!"
Lưu Trường lập tức mang theo Loan Bố, cùng với một đám kỵ binh nhanh chóng xuất phát, chỉ cần có thể tìm được vị trí của Kê Chúc, vậy thì dễ làm.
Nhìn Lưu Trường ngựa không dừng vó rời đi, Hàn Tín lại vuốt vuốt râu, tên Kê Chúc này thật sự có chút năng lực, còn biết dùng đại nghĩa để nắm bắt, chỉ tiếc rằng hắn đã nắm bắt nhầm người, loại người như Lưu Trường còn có thể để ý cái gì chính nhân quân tử sao? Ngươi càng nhượng bộ, y lại càng muốn lấn tới.
Hàn Tín lập tức hạ lệnh, toàn quân lại tiến lên.
Tiến hành theo dõi trên thảo nguyên, có đôi khi rất dễ dàng, nhưng có đôi khi cũng rất phiền toái, phân ngựa, nguồn nước đều là vết tích dõi theo tốt nhất, thế nhưng gió cát cùng nước mưa có đôi khi cũng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán, đồng thời đám người Lưu Trường không thể đuổi theo quá gần, cũng phải phòng ngừa dấu vết do các bộ tộc khác đi qua lưu lại dẫn đến phán đoán sai.
Nhưng cũng may Hàn Tín đã sớm nghĩ đến những thứ này, bởi vậy ông mới cố ý phái người đi theo những sứ thần kia trở về... Nhiệm vụ của những người này cũng không phải là đi gặp Kê Chúc, mà là ở phía trước dẫn đường cho Lưu Trường.
Hàn Tín cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc sẽ nghị hòa cùng Kê Chúc, loại người như hắn không trừ không được, nếu để cho hắn sống sót, về sau hiển nhiên chính là tai họa trong lòng Đại Hán, nguy hại hơn rất nhiều Mạo Đốn. Vì vậy bằng bất cứ giá nào, ông cũng phải giết chết hắn.
Lưu Trường tự mình dẫn đội, quân lính chia làm ba đội, y vốn muốn tự mình mang theo trinh sát tiên phong do thám ở khoảng cách gần nhất, thế nhưng chiến mã của y quá bắt mắt, dáng người cũng quá cao, không thích hợp cho việc theo dõi ở gần, chỉ có thể ở vị trí trung quân, chuyện đi trước theo dõi liền giao cho Loan Bố, mà phó tướng bên cạnh y lại đổi thành một người trẻ tuổi khác, đây là một vị tướng lĩnh Bắc Quân, tên là Sài Kỳ, là một người trẻ tuổi thoạt nhìn rất hung hãn, lúc trước lập được rất nhiều quân công, cho nên tướng lĩnh trong quân rất phục tùng với hắn.
Về phần vì sao bọn họ lại phục người thanh niên này như vậy, là bởi vì cha của thanh niên này tên là Sài Vũ.
Sài Vũ xếp thứ mười ba trong bảng xếp hạng quân công khai quốc, mà tuổi của ông ta còn rất nhỏ, còn trẻ hơn rất nhiều so với Chu Bột, lúc trước khi thảo phạt Hàn Vương Tín, ông ta suất lĩnh đại quân đại phá kỵ binh Hung Nô, được Cao Hoàng đế ban thưởng. Hiện tại ông đang đảm nhiệm chức Cửu khanh trong triều, làm người kiệm lời ít nói, cùng không phải một lòng với lão thần trong triều, xem như là đại tướng hiếm hoi trong công thần khai quốc thiên về Lưu Trường.
Về phần vì sao ông không chơi cùng một chỗ với các lão thần, đại khái vẫn là bởi vì vấn đề tuổi tác của mình.
Tuổi tác của các lão thần khác cũng sàn sàn nhau, cho dù có chênh lệch chẳng qua cũng chỉ mười mấy tuổi, mà tuổi của ông lại ngang bằng với Loan Bố, đương nhiên không thể chơi cùng một chỗ với đám lão thần kia.
Đối với tên giáo úy Sài Kỳ này, Lưu Trường lại cực kỳ thích hắn.
Hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Sài Kỳ thích uống rượu, thích ăn thịt, cưỡi ngựa bắn cung giỏi, sở thích của hai người lại giống nhau đến kỳ lạ!
Sài Kỳ ở Trường An cũng có chút uy danh, người biết cha hắn đều nhịn không được cảm khái: "Hổ phụ sinh khuyển tử!"
Mà đối với người khác cảm khái về mình, Sài Vũ cũng đáp lại, "Gia môn bất hạnh!"
Cũng không biết đại tướng quân Sài Vũ vốn trầm ổn, tâm tư kín đáo như vậy, rốt cuộc làm sao lại sinh ra một tên hỗn hào như thế.
Giờ phút này, hai tên hỗn hào đi cùng một chỗ, giống như hận vì gặp nhau quá muộn, lệ rơi lã chã.
Sài Kỳ nói: "Đại vương à, ngài là người duy nhất cảm thấy thần có hào khí, phần lớn người Trường An đều chán ghét thần, nhiều lần khi nhục thần, tỷ như tướng quân Phó Khoan có một đứa con trai tên là Phó Tinh, ngài có biết hắn không? Vết sẹo trên mặt thần chính là do xưa kia bị hắn đánh!"
Lưu Trường nói: "Ôi! Trẫm lại quá biết hắn ấy chứ! Lúc trước hắn thiếu chút nữa bị trẫm đánh chết, từ đó về sau cũng không dám ra ngoài nữa!"
Sài Kỳ nói: "Thì ra là đại vương đánh! Thần vẫn đang tự hỏi là người nào đã trả thù thay thần!"
"Đại vương, thần biết một quán rượu, chờ chúng ta diệt xong Kê Chúc, liền trở về cùng nâng cốc hoan ngôn!"
Lưu Trường đáp: "Ài! Ta cũng đang muốn nói như vậy!"
Hai người càng tán gẫu lại càng vui vẻ, rất nhanh đã cấu kết với nhau làm việc xấu, đàm luận mỹ nhân ở Trường An.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com