Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 456 - Chương 456: Đại Hung Đại Cát

Chương 456: Đại hung đại cát

Lưu Trường càng không biết chính là trong lịch sử, vị Sài Kỳ này tao ngộ rất thảm, sở dĩ cuộc sống thảm hại, là bởi vì tên này hợp tác mưu phản cùng một vị Lệ vương nào đó, đây không phải là yếu tố quan trọng nhất, quan trọng nhất là khi hắn bắt đầu mưu phản, người cha Sài Vũ của hắn còn sống... Sài Vũ đen mặt giao đứa con trai mưu phản bất thành cho Văn Đế xử lý, Văn Đế nể tình Sài Vũ cho nên không xử tử hắn, chỉ hạ lệnh không cho hắn kế thừa tước vị.

Trinh sát phía trước vẫn không ngừng truyền đến tin tức mới nhất, thông báo hướng đi của đám sứ thần kia.

Làm cho người ta kinh ngạc chính là, những sứ thần này vậy mà vẫn một đường đi về phía bắc, dựa theo tin tình báo ban đầu, Lưu Trường phán đoán Kê Chúc sẽ ở phía đông, vây giờ xem ra suy đoán này của y đã sai lầm, Kê Chúc cũng đi tới bên này, có lẽ là do muốn tránh đi mũi nhọn của hai tên đệ đệ kia.

Mà đúng lúc này, Hộ Đồ đã chiếm cứ lượng lớn lãnh địa, thu nạp không ít bộ tộc.

Hắn ta cực kỳ hưng phấn, ngay cả bản thân hắn cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển lại thuận lợi như thế, ca ca của mình vậy mà chỉ là hạng người không chịu nổi một kích.

Hộ Đồ giờ phút này cưỡi chiến mã cao lớn, cả người đều đeo trang sức mà Đại Thiền Vu có thể đeo, nghiễm nhiên đã coi mình là người kế thừa Mạo Đốn, đồng thời hắn cũng cực kỳ coi trọng Lục Giả và Cách, vì lo nghĩ đến chuyện Lục Giả không giỏi cưỡi ngựa, hắn thậm chí còn chế tạo một chiếc xe xa hoa, dành riêng để chở Lục Giả.

Mọi người dừng lại ở một sườn núi cao, các tướng sĩ bắt đầu bận rộn, mà Hộ Đồ lại cười ha hả đỡ Lục Giả xuống xe.

Lục Giả nhìn Hộ Đồ cung kính như thế đối với mình, không khỏi cảm khái nói: "Thật không ngờ, Đại vương vậy mà còn biết đạo lý chiêu hiền đãi sĩ."

Hộ Đồ nói: "Ha ha, ngài có chỗ không biết, lúc trước a phụ biết trong đám người Đông Hồ có một dũng sĩ, vì để cho người này đi theo mình, ngài ấy đã đưa chiến mã quý giá nhất của mình cho hắn, mỗi ngày đều tự mình giết mổ súc vật mở tiệc chiêu đãi, cuối cùng đã nhận được sự trợ giúp của vị mãnh sĩ này, người nọ từng cùng địch nhân tác chiến, một mũi tên bắn chết chủ tướng quân địch... Khiến cho bọn chúng tan tác."

Lục Giả ngạc nhiên hỏi: "Ồ? Vậy bây giờ tên mãnh sĩ này đang ở đâu?"

"Đã bị bệnh chết đi tám năm về trước."

"Những người bên cạnh a phụ ta đã không còn lại bao nhiêu... Ta cũng muốn giống như a phụ mình, nhận được rất nhiều người tương trợ, giúp ta thành tựu nên đại sự!"

Hộ Đồ đỡ Lục Giả ngồi xuống, lúc này mới vội vàng hỏi: "Lục công, Kê Chúc đã bại lui, kế tiếp không biết ta nên làm như thế nào?"

"Đại vương à, Kê Chúc thực ra cũng không hề bại lui, hắn đang chỉ muốn để ngài tranh đấu với Thát Cố, tiêu hao hết thực lực của của các ngài."

Hộ Đồ giật mình nói: "A... Là như vậy sao, nhưng ngài có chút không hiểu cái thằng Thát Cố này, hắn làm việc ngang ngược, đã tự tuyên bố mình chính là Đại Thiền Vu trước cả ta, cho nên hắn nhất định sẽ trúng kế, đến công giết ta, mà trước khi hắn tới công kích ta, chúng ta nên tiêu diệt hắn trước tiên, nắm giữ toàn bộ bộ tộc của hắn, sau đó lại tiếp tục tính sổ với Kê Chúc!"

Hắn lớn tiếng nói, Lục Giả hiện tại cũng có chút khó xử, lúc lão đến đây lần đầu, Trần Bình đã dặn dò để Hộ Đồ cùng Thát Cố liên hợp lại thu thập Kê Chúc.

Thế nhưng Kê Chúc lại chỉ biết lùi mà không chiến, ngay cả Long Thành cũng không cần, chỉ quyết tâm muốn cho hai tên đệ đệ này đánh nhau trước.

Vậy bây giờ nên làm như thế nào?

Lục Giả chỉ chần chừ trong chốc lát, liền nói: "Đại vương nói rất đúng, Thát Cố thực sự là đại địch, sớm muộn gì cũng phải tiêu diệt... Thế nhưng ta chỉ sợ khi ngài chinh chiến với hắn, Kê Chúc chắc chắn sẽ nhân cơ hội này tấn công chúng ta... Nếu không chúng ta để Đại Vu Cách tính toán một chút xem sao?"

Hộ Đồ ngạc nhiên hỏi: "Hắn?"

"Đại vương, chẳng lẽ ngài đã quên chuyện mai phục mà hắn tính ra lúc trước?"

"Cũng tốt, vậy để cho hắn tính toán một lần xem sao!"

Cách vội vàng lấy ra hòn đá, nhìn thoáng qua Hộ Đồ cười cười, lại nhìn Lục Giả, sau đó mới bắt đầu bói toán, rất nhanh, hắn liền nghiêm túc trả lời: "Nếu như giao chiến với Thát Cố, chính là đại hung, nhưng nếu tiếp tục truy kích Kê Chúc thì là đại cát."

"Được rồi... Vậy ta sẽ phái người đi đàm phán với Thát Cố trước tiên, tiếp tục truy kích Kê Chúc!" Hộ Đồ lập tức hạ quyết tâm, ngay lúc hắn ta đi hưởng thụ mỹ thực, Lục Giả lại gọi Cách đến bên người, "Làm rất tốt... Liên hệ nhiều hơn với các bộ tướng... sớm ngày xây chắc địa vị của bản thân...."

Mấy ngày nay, Lục Giả vẫn luôn giúp Cách nhanh chóng xây chắc địa vị của mình, Hộ Đồ phải thành thanh kiếm cho nước Đường sử dụng, nhưng bản thân Hộ Đồ không thể tin được, tốt nhất có thể có một người đủ uy vọng, đủ lực khống chế để phát huy tác dụng, mà Cách hiển nhiên chính là người tốt nhất, với thân phận Đại Vu, lại thông qua sự trợ giúp của Lục Giả, có thể làm cho hắn nhanh chóng đứng vững gót chân ở trong hàng ngũ của Hộ Đồ, làm cho mọi người dần dần tin phục.

Trong một bộ tộc lớn ở phương bắc, sứ thần đang còn tất cung tất kính khai báo tình huống.

"Đại vương, đây là sứ thần Đại Hán đi theo chúng thần!"

"Tướng quân Hàn Tín của Đại Hán cực kỳ lễ ngộ đối với chúng ta, cũng sẵn lòng để cho chúng ta quy thuận!"

Nghe được lời của sứ thần, Kê Chúc có chút bối rối, hắn nhìn mấy tên sứ thần trước mặt, vội vàng nở nụ cười, nói một đoạn thật dài, tên sứ thần Hung Nô xoay người lại, nhìn mấy vị Hán thần đi theo mình đến đây, nghiêm túc nói: "Đại vương nhà ta nói cực kỳ hoan nghênh các vị đến, ngài ấy nguyện ý mang theo bản đồ tự mình đi bái kiến Đường vương, suất lĩnh toàn bộ bộ tộc quy thuận Đường vương, tôn Đường vương làm chủ, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ!"

Mất tên sứ thần Đại Hán đi theo cười cười bái kiến Kê Chúc, Kê Chúc vội vàng sắp đặt yến hội chiêu đãi bọn họ.

Ngồi ở trên yến hội, thoạt nhìn Kê Chúc có hứng thú nhưng không cao, bộ dáng rầu rĩ không vui, cũng không nói chuyện nhiều với mấy sứ thần.

Người Hung Nô kia lại giải thích: "Đại vương nhà ta vừa mới mất đi cha mình, cũng không phải là cố ý lãnh đạm, kính xin các vị đừng trách tội."

Lập tức có người Hung Nô nói vài câu với Kê Chúc, hắn khẽ gật đầu, lấy lại tinh thần tán gẫu cùng các sứ thần.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment