Sau khi yến tiệc kết thúc, những người này liền được đưa đi nghỉ ngơi.
Vừa vào doanh trướng, người cầm đầu sứ thần Đại Hán lập tức mở miệng nói: "Không thích hợp."
"Hả?"
Người cầm đầu kia nói: "Ta nghe nói, Kê Chúc chính là một đời hùng chủ, ngay cả Đại vương cũng rất kiêng kỵ hắn, nhưng tên Kê Chúc mà hôm nay chúng ta nhìn thấy, thần sắc bất an, thậm chí cũng không dám nhìn chúng ta, làm sao có phong phạm của một vị Hùng chủ? Mà ở trong yến hội, hắn cũng không hề dám nói nhiều lời, chỉ cúi đầu uống rượu, cho nên chuyện này không thích hợp."
Có người nói: "Có lẽ là bởi vì Mạo Đốn qua đời?"
"Không, các ngươi cũng đều nghe được chứ, tướng lĩnh kia mới vừa rồi nói với Kê Chúc, bảo hắn không được lãnh đạm chúng ta."
Mấy người ở đây hiển nhiên đều hiểu tiếng Hung Nô, bọn họ khẽ gật đầu, người cầm đầu lại nói: "Thế nhưng xưng hô của hắn không đúng, khi Hung Nô xưng hô vua, dùng chữ ngươi chính là thứ khác biệt, mới vừa rồi hắn không có dùng chữ kính xưng vua... Thằng này hiển nhiên không phải là Kê Chúc, Kê Chúc muốn phái người khác thay mình đi bái kiến Đại vương, lừa gạt chúng ta đấy!"
"Biện pháp này của hắn ngay cả chúng ta cũng không lừa được, làm sao có thể lừa được đại vương?"
"Ha ha, không phải hắn muốn lừa gạt đại vương, chẳng qua chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi!
"Thế nhưng rốt cuộc bản thân Kê Chúc có ở chỗ này hay không?"
"Vậy thì diệt trước rồi nói sau!"
Mấy người thương nghị thỏa đáng, nghỉ ngơi một lát, đợi đến nửa đêm, những người này vội vàng đứng dậy, riêng phần mình cầm vũ khí, len lén đi ra ngoài, tuy giáp sĩ canh giữ ngoài cửa cũng không ít, nhưng thừa dịp bóng đêm, mấy sứ thần đồng thời phát động tập kích, giết chết mấy tên giáp sĩ này, những người còn lại kịp phản ứng, mọi người chiến đấu cùng một chỗ, nhưng đám sứ thần cũng không hề ham chiến, sau khi ném những ngọn đuốc bên trong tay đi, lại có người đoạt lấy chiến mã, lớn tiếng gào thét, liên tục gây ra rối loạn.
Đúng lúc này, áng theo ánh lửa, ở xa xa có tiếng vó ngựa vang lên.
Người Hung Nô kinh hoảng đứng dậy, đồng loạt cầm lấy vũ khí, châm lửa trại, chuẩn bị nghênh địch.
Trong ánh lửa, có một tráng hán cưỡi tuấn mã màu trắng, mặc trọng giáp, xung phong đi đầu vọt vào doanh địa Hung Nô, trường mâu trong tay Lưu Trường vung lên, đánh rơi mấy tên Hung Nô trước mặt xuống ngựa, không ngừng xung phong tiến lên phía trước, ở phía đối diện không ai có thể ngăn cản được, trường mâu của y cực dài, hơn nữa giờ phút này có bàn đạp hai bên yên tương trợ, y giống như một cái cối xay hình người, trực tiếp nghiền ra một con đường ở trong kỵ binh Hung Nô, trường mâu trong tay không ngừng vung lên, dựa vào ưu thế của trường binh, gần như không ai có thể tiếp cận được y.
Mà Loan Bố cùng Sài Kỳ theo sát ở bên trái phải y, rất nhanh lại tự mình dẫn đội, từ ba phương hướng xông giết Hung Nô.
Lưu Trường đã quá quen với loại tập kích như vậy, nếu người Hung Nô chuẩn bị sẵn sàng sẽ rất khó đánh, bọn chúng muốn rút lui thì ai cũng không ngăn được, nhưng nếu người Hung Nô không hề phòng bị như vậy, thế thì chẳng qua chỉ là cừu non chờ làm thịt mà thôi, có người không kịp lên ngựa đã bị giết chết, có người tuy lên được ngựa, cũng không biết địch nhân ở nơi nào, chỉ có thể giống như một con ruồi không đầu chạy loạn ở trong doanh địa.
Doanh trại lập tức rối loạn, bốn phía đều có tiếng hô giết, trước khi tác chiến, Lưu Trường cũng đã chế định bố trí tác chiến cực kỳ chi tiết: giết xuyên địch nhân!
Mặc dù đây là một bộ tộc lớn, nhưng số lượng kỵ binh cũng chỉ có sáu ngàn người, Lưu Trường chiếm ưu thế về mọi mặt, chiến đấu hoàn toàn không kéo dài quá lâu, y cũng chưa giết đã tay, chiến sự liền đã kết thúc, phần lớn người Hung Nô chạy tán loạn, cũng có không ít đầu hàng.
Lưu Trường cũng không buông lỏng cảnh giác, y lau vết máu trên mặt, lệnh Loan Bố đi tìm Kê Chúc!
Mấy sứ thần lúc trước ở trong doanh địa gây ra bạo loạn, giờ phút này chỉ còn lại có hai vị, dưới sự dẫn dắt của bọn họ, Loan Bố rất nhanh liền bắt được vị "Kê Chúc" kia, người này quỷ khóc sói gào bị kéo đến trước mặt Lưu Trường, không ngừng cầu xin tha thứ, lớn tiếng kêu to.
"Hắn đang nói cái gì vậy?"
Sứ thần nói: "Hắn nói mình không phải là Kê Chúc..."
Lưu Trường cau mày, nhảy xuống ngựa, nắm lấy cổ người nọ, phẫn nộ chất vấn: "Nếu ngươi nói thật, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, ta sẽ lập tức giết ngươi!"
Người kia lại bắt đầu tiếp tục lớn tiếng hô to.
Sứ thần lại tiếp tục dịch : "Hắn nói rằng mình không phải là Kê Chúc... Là do Kê Chúc bảo hắn tới mạo danh... Đại vương, lúc trước chúng ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn... Gã này có lẽ thật sự không phải là Kê Chúc..."
Lưu Trường nổi giận, vung tay ném người nọ xuống đất.
"Cái thằng này thực sự quá xảo trá... Nếu hắn đã không ở đây, vậy rốt cuộc ở nơi nào?!"
Lưu Trường quả thật rất thất vọng, y vốn tưởng rằng mình có thể chém bỏ thủ cấp của Kê Chúc trong trận chiến này, lập được công lớn, nhưng thật không ngờ Kê Chúc lại xảo trá như thế, tuy nói trận chiến này đã công phá một bộ tộc lớn, thu hoạch được rất phong phú, thế nhưng không bắt được Kê Chúc, vậy điểm thu hoạch này cũng hoàn toàn không có giá trị.
"Toàn quân nghỉ ngơi hồi phục! Nhanh chóng phái người đi thông báo cho sư phụ!"
"Kê Chúc không ở bắc!"
Lưu Trường liền ở nơi đây nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, áp giải những tù binh này đi hội hợp với Hàn Tín.
Mà đúng lúc này, quân bộ của Lý Tả Xa nước Đường lại gặp phải đại địch, nhưng kẻ giao chiến với bọn họ cũng không phải là Kê Chúc, mà là ba đứa con trai của Thát Cố. Sau khi Hộ Đồ ấn theo sự thuyết phục của Lục Giả, phái ra nhân thủ tới nịnh nọt Thát Cố, biểu hiện ra ý nghĩ sẵn lòng phụng sự hắn làm chủ, tiếp tục đuổi giết Kê Chúc, Thát Cố liền hoàn toàn phóng thích bản thân, hắn nhanh chóng điên cuồng tấn công về phương bắc, muốn chiếm được càng nhiều khu vực xung quanh núi Kỳ Liên, để xây dựng vững chắc vị trí của mình.
Lập tức hắn gặp phải quân đội nước Đường đang xuất phát đi về phía bên này, Thát Cố cũng không sợ hãi, song phương đánh nhau, giao chiến hơn một canh giờ, sau khi lưu lại thi thể của mấy ngàn người, Thát Cố rút lui khỏi nơi này, mà thương vong bên phía quân đội nước Đường cũng không ít, Lý Tả Xa cũng không ngờ chủ lực của địch nhân sẽ xuất hiện ở chỗ này, thế nhưng ông đang lo lắng tìm không thấy tung tích của địch nhân, cho nên sau khi xác định rõ vị trí của kẻ địch, Lý Tả Xa cũng lập tức làm ra sắp đặt của mình.
Chiến dịch lần này không giống như lúc trước, người Hung Nô không còn toàn lực giao chiến với Đại Hán nữa, hành tung bất định, chiến cuộc đều cực kỳ hỗn loạn từ trong ra ngoài.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com