Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 458 - Chương 458: Vương Hầu Cõng Nồi Đệ Nhất Đại Hán

Chương 458: Vương hầu cõng nồi đệ nhất Đại Hán

Ngay khi phương bắc bắt đầu giao chiến, ở trong Trường An, Thái hậu lại thiết yến chiêu đãi quần thần.

Trong điện Tuyên Thất, Thái hậu nghiêm mặt, thoạt nhìn có chút nghiêm túc.

Quần thần ngồi ở hai bên lại có thần sắc khác nhau, không ít đại thần giờ phút này đều có chút bất an.

Trương Lương cũng được mời, ông ta ngồi trong hàng quần thần, hai cha con có thể đồng thời xuất hiện ở chỗ này cũng là chuyện rất hiếm thấy.

"Đã lâu không uống rượu cùng chư vị đại thần, thật là nhớ mong, cho nên hôm nay bỉ nhân cố ý triệu kiến."

"Chư công cũng không có chuyện gì chứ?"

Đám quần thần đồng thanh: "Chúng thần khỏe mạnh! Cung vấn Thái hậu không sao?"

"Ta cũng không sao cả."

Lữ hậu đánh giá mọi người, nói với Trương Bất Nghi: "Bất Nghi... trong số những người ở đây thì khanh là người trẻ nhất, khanh có thể mời rượu tất cả mọi người!"

Trương Bất Nghi vội vàng đứng dậy, mời rượu các đại thần bên người, khiến không ít đại thần, tay cầm chén rượu đều run rẩy.

Lữ hậu chỉ vào Trương Bất Nghi nói: "Mấy ngày nay, không ít đại thần vạch tội Bất Nghi... Bất Nghi tuổi còn trẻ, chưa hiểu lễ nghĩa, chén rượu này coi như hắn bồi tội với chư công, mong chư công có thể không để bụng tha thứ cho hắn!"

Đám đại thần đồng thanh: "Không dám!"

Trương Bất Nghi bỗng nhiên đến, làm cho quần thần sinh ra một loại bất an, có phải đại vương đang dần dần dùng những người trẻ tuổi này thay thế bản thân hay không? Mà Trương Bất Nghi quyết tâm muốn dùng dương mưu diệt trừ bọn họ, hoặc là bị ta giết chết, hoặc là sau khi giết chết ta sẽ bị đại vương giết chết! Đối mặt với hai đồ đần đầu sắt như vậy, quần thần chỉ có thể mời Trương Lương ra, hy vọng ông ta có thể khuyên được cái thằng ngốc nhà mình. Mà tất cả những chuyện này dưới con mắt Thái hậu lại giống như gương sáng, có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lữ hậu nói: "Bất Nghi à... Khanh phải nhớ kỹ, những người ở đây đều là trưởng bối của khanh, về sau không thể vô lễ với bọn họ nữa..."

"Thần hiểu được!" Trương Bất Nghi cúi người hành lễ với Thái hậu, lại cực kỳ khó xử nhìn Trần Bình, "Trần hầu, vãn bối đã cô phụ kỳ vọng của ngài, còn liên lụy cả Trần Mãi vào bên trong, là vãn bối không đúng, xin ngài thứ tội!"

Một khắc kia, ánh mắt quần thần đều ngưng tụ trên người Trần Bình.

"Hầu cõng nồi" cầm lấy chén rượu trong tay, hít sâu một hơi.

"Không có gì đáng ngại."

Trương Lương lúc này mới mở miệng nói: "Trần hầu à, về sau ta sẽ phó thác cái thằng nhãi ranh này cho ngài... Xin ngài chỉ điểm cho hắn nhiều hơn, nếu hắn làm sai cái gì thì cứ việc trách phạt, coi hắn như con trai của mình là được."

Sắc mặt Trần Bình càng thêm khó coi, nhẫn nhịn hồi lâu, mới từ trong kẽ răng phun ra một chữ.

"Được."

……

"Sư phụ!"

Lưu Trường vô cùng đau đớn nói: "Trẫm vốn tưởng rằng ngài cũng đủ xảo trá rồi, không nghĩ tới cái thằng này còn gian trá hơn cả ngài!"

"Ngay cả thuộc hạ của hắn cũng không biết rốt cuộc hắn đang ở nơi nào!"

Lưu Trường càng cảm thấy bên cạnh mình đều là hạng người âm hiểm xảo trá, mà người thật thà thuần phác như mình lại thật không hề hợp với cái thế giới hiểm ác này. Y oán giận, cởi trọng giáp trên người xuống, hoạt động thân thể một phen, "Sư phụ à, như thế này mãi không được đâu, không tìm thấy địch nhân ở nơi nào, bọn chúng không giống chúng ta, không có chỗ ở cố định... Vậy còn đánh thế đếch nào được?"

Hàn Tín nói: "Nếu không tìm được người, vậy thì bức bách bọn chúng xuất binh."

Lưu Trường hỏi: "Bức bách như thế nào?"

"Diệt năm nước Hà Tây, thu phục vùng đất này." Hàn Tín bình tĩnh nói, năm nước Hà Tây này có thể coi là nước chư hầu dưới trướng Hung Nô, cũng giống như nước Sở, nước Tề của Đại Hán, các quốc gia đều có một vương đến đóng quân, Lưu Trường thì lại bĩu môi, mắng: "Tên chết nhát Kê Chúc này chỉ sợ là sẽ mặc kệ cho năm nước diệt vong thôi."

Hàn Tín nói: "Vậy thì không thể tốt hơn... Nếu có thể thu phục Hà Tây, ngày sau có thể qua núi Yên Chi, cắt đứt đi một tay của Hung Nô."

"Đồng thời Đại Hán có thể liên lạc với các nước Tây Vực một cách dễ dàng, đại thế của Hung Nô không còn, cho dù tên Kê Chúc kia có thống nhất Hung Nô, vậy cũng không còn quá nhiều nguy hiểm nữa."

Khi Lưu Trường còn cố chấp làm thế nào để tiêu diệt Kê Chúc, Hàn Tín đã thay đổi chiến lược, quyết định thu phục vùng đất Hà Tây, thành lập ưu thế tuyệt đối với Hung Nô, vùng đất Hà Tây này có ý nghĩa trọng yếu đối với Hung Nô không thua gì vùng đất Hà Nam, sau khi khu vực Hà Nam bị Lưu Trường cướp đoạt, Mạo Đốn thậm chí đã mất đi quyền chủ động trong chiến tranh, cho nên nếu Hà Tây cũng không còn, Hung Nô mặc dù không diệt vong, cũng không thể cựa mình nổi.

Sau khi Kê Chúc đánh mất đi Hà Nam, Mạo Đốn vì phòng ngừa tình huống như vậy lại xuất hiện, đã một lần phong năm vị vua, đều là mãnh tướng đắc lực từng theo hầu lão, Mạo Đốn phong bọn họ đến Hà Tây cũng chỉ có một mục đích, giữ vững Hà Tây, tuyệt đối không thể để cho người Hán cướp được nơi này!

Lưu Trường vui vẻ kêu lên: "Như vậy quá tốt, trẫm nguyện làm tiên phong, vì sư phụ đánh tan năm vương Hà Tây!"

Hàn Tín nghiêm túc nói: "Lần xuất chinh này, chúng ta chỉ có hơn ba vạn người Bắc Quân... còn phải để Lý Tả Xa đến tương trợ."

Lưu Trường trợn mắt há hốc mồm nhìn lão, "Sư phụ? Làm sao ngài có thể nói như vậy được, có trẫm làm tiên phong, có ngài làm thống soái, ba vạn người dù gặp phải mười vạn người cũng có thể đánh tan, tại sao phải sợ hãi?"

Hàn Tín cười lạnh, "Cho nên mới nói ngươi chỉ có thể làm tướng, lại không thể làm thống soái được."

"Với tư cách thống soái, bất kể ngươi chiếm giữ bao nhiêu ưu thế thì cũng không thể khinh thường, tuyệt đối không thể khinh thường bất cứ địch nhân nào. Tự đề cao chính bản thân mình, khinh thường địch nhân chính là kết cục của Hạng Vũ, ngươi hiểu không?"

Lưu Trường nói: "Trẫm biết..."

Hàn Tín tiếp tục nói: "Ngươi đã học được nhiều binh pháp như vậy ở chỗ ta, chẳng qua cũng chỉ có thể đạt tới tiêu chuẩn hàng tướng, không có chút tiến bộ nào!"

Lão vẫn rất chán ghét tên đệ tử trước mặt như thường lệ, nhưng Lưu Trường lại nhếch miệng cười ngây ngô, "Làm sao có thể nói là không có chút tiến bộ nào được? Trẫm nhớ rõ lúc ban đầu, sư phụ nói ta chỉ đạt được tiêu chuẩn Ngũ trưởng, sau lại nói có thể làm được Đô úy, rồi đến một tướng tầm thường, hiện giờ cũng đã có thể làm tướng, vậy sao có thể là không tiến bộ được?"

"Đi ra ngoài!" Hàn Tín vung tay lên, liền đuổi Lưu Trường ra ngoài.

Sau khi đuổi Lưu Trường đi, Hàn Tín lại suy tư thêm một lần nữa, ông vốn muốn trang bị nhẹ xuất phát, liên hợp với quân của Hộ Đồ tiêu diệt Kê Chúc, nhưng hôm nay Kê Chúc đã trốn đi, vậy mục tiêu cũng chỉ có thể chuyển dịch sang Hà Tây, nếu muốn chiếm lấy nơi này, vậy chỉ sợ ngay cả gã Hộ Đồ kia cũng sẽ không đồng ý, mà các bộ tộc Hung Nô còn lại cũng sẽ ngồi không yên... Hiện giờ dưới trướng mình binh ít mà tinh, phải tiếp tục sắp xếp bố trí một lần nữa.

Rất nhanh, hai cánh đại quân triều Hán đồng thời xuất phát, Hàn Tín suất lĩnh Bắc Quân, xuất kích về phía Cô Tang, mà Lý Tả Xa thì đi đường vòng từ Sóc Phương tiến đánh Cư Diên. Hàn Tín cố ý làm chậm tốc độ, đồng thời bên phía Lý Tả Xa lại tăng tốc độ, hướng đi của Hàn Tín lập tức bị người Hung Nô biết được.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment