Ngũ vương Hà Tây lập tức chuẩn bị nghênh chiến, bắt đầu tiến hành động viên, đám trinh sát cũng đã nhanh chóng trải rộng khắp Hà Tây.
Còn bên phía Lý Tả Xa, khi ông ta xuất binh về phía Cư Diên, đã rất nhanh gặp phải sự ngăn cản của Thát Cố, vì Thát Cố đại khái cũng nhìn ra mục tiêu của quân Hán là ở Hà Tây, cho nên hắn triệu tập chư vương Hung Nô ở xung quanh, không ngừng gia tăng quân lực, dù ngày hay đêm, đám người Lý Tả Xa đều có thể nghe được tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Vào thời điểm mấu chốt, ngay cả vua Ô Tôn dường như cũng nhận được mệnh lệnh của Kê Chúc, suất lĩnh kỵ binh tinh nhuệ của hắn, vượt qua một con đường dài đến Hà Tây cứu viện, dẫn đến toàn bộ Hà Tây tụ tập binh lực quy mô lớn của song phương, quân đội triều Hán có hơn sáu vạn người, mà nhân số quân đội quân nhân Hung Nô ở chỗ này lại đạt tới hơn mười vạn người.
Từ Lũng Tây và Sóc Phương đều không ngừng có dân tráng vận chuyển lương thực, khí tức đại chiến bộc phát bao phủ đất đai toàn bộ hai khu vực này.
Đây là lần đầu tiên Lưu Trường tham dự trận chiến lớn như vậy, điều này khiến cho y cực kỳ kích động.
Không biết từ lúc nào, sư phụ giống như biến thành người khác, không còn tùy tiện cùng nóng nảy như lúc trước, cả người ông bình tĩnh như nước, gần như không có một chút tâm tình dao động nào, làm cho người ta phải sợ hãi, ông ngồi trên chiến xa, trinh sát không ngừng nối đuôi nhau đến đây, cũng không ngừng rời đi, số lần qua lại cực kỳ tấp nập.
Mà trong những trinh sát này, có người là từ bên phía Lý Tả Xa tới, cũng có người tới từ Lũng Tây, hoặc có người từ Hà Tây chạy đến, dưới tình huống đại quân song phương chưa chính diện gặp nhau, trinh sát của song phương đã nối liền thành một mảnh, thành lập nên lần tiếp xúc đầu tiên cực kỳ thân mật. Hàn Tín coi trọng trinh sát đã đạt tới một tình trạng khiến người ta giận sôi.
Trong mắt Lưu Trường, y chính là hận không thể biến mấy vạn người dưới trướng thành trinh sát, tốt nhất có thể để cho mình cũng dẫn đội đi làm trinh sát, lúc đó y mới có thể hài lòng.
Trinh thám lui tới cực kỳ thường xuyên, dẫn đến tin tức mang về cũng rất nhiều, Lưu Trường nghe những tin tức này cũng có chút đau đầu nhức óc, nhưng Hàn Tín lại luôn có thể chọn ra tin tức hữu dụng nhất từ trong những tin tức này, sau khi nghe xong lại tiếp tục hạ mệnh lệnh, tuyệt đối sẽ không để cho đám trinh sát được nhàn rỗi.
Theo lời bẩm báo của đám trinh sát, Lưu Trường biết được Lý Tả Xa đã bắt đầu giao chiến với Hung Nô.
Số lượng quân đội Hung Nô giao chiến với ông ta rất nhiều, qua một hồi đại chiến, ngay cả Lý Tả Xa cũng không thể chiếm được quá nhiều tiện nghi, thương vong không ít.
Y nói: "Sư phụ, bên phía Lý thái úy đối mặt với địch nhân gấp mấy lần bọn họ, có phải nên để cho bọn họ dừng lại hay không?"
"Không." Hàn Tín chỉ trả lời một câu, cũng không giải thích nguyên nhân trong đó cho Lưu Trường, mà chỉ lập tức hạ lệnh với trinh sát, yêu cầu Lý Tả Xa tiếp tục tiến quân.
"Đại vương! Tin dữ! Tin dữ rồi!!" Cách kêu to, mà Hộ Đồ lại nghiêm mặt, không có hành động gì khác.
Hộ Đồ nói: "Núi Kỳ Liên, núi Yên Chi... tuyệt đối không thể mất trong tay ta."
"Lục công, xin ngài lập tức phái người viết thư cho Đường vương, chỉ cần ngài ấy có thể bỏ đi ý nghĩ này, ta nguyện ý tiến hành bồi thường, bồi thường bất cứ thứ gì cũng được..."
Hắn thoạt nhìn rất rối rắm, một mặt, hắn rất rất cần người Hán tương trợ, bởi vì chỉ bằng vào thế lực của bản thân, hắn thậm chí còn không phải là đối thủ của Thát Cố, làm sao có thể đánh được hai huynh đệ của mình, thế nhưng hắn cũng không ngu xuẩn, ngay cả Thát Cố cũng biết tầm quan trọng của Hà Tây đối với Hung Nô, vậy hắn làm sao lại không biết?
Lục Giả nhìn thấy thần sắc Hộ Đồ như vậy, lập tức nở nụ cười.
Hộ Đồ có chút tức giận, "Ta cung kính như vậy với Lục công, vì sao ngài lại muốn cười nhạo ta vậy?"
Lục Giả nói: "Không phải là thần cười nhạo ngài, chỉ là đang cười Thát Cố ngu xuẩn vô tri mà thôi!"
Hộ Đồ giật mình hỏi: "A? Ngài đang thuyết phục ta từ bỏ ý tưởng ngăn cản người Hán sao? Chuyện này là không thể, ta không bao giờ trơ mắt nhìn hai ngọn núi kia mất đi! Chúng ta đã mất đi Hà Nam, nếu ngay cả Hà Tây cũng không còn, vậy sau này chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lục Giả đáp: "Cũng không phải vậy, thần không phải muốn ngài bỏ đi suy nghĩ này. Ngài có biết lần này Đại Hán xuất binh bao nhiêu không?"
Hộ Đồ nói: "Bốn, năm vạn?"
Lục Giả nói: "Không đúng, chắc hẳn không tới ba vạn người... Bọn họ xuất binh, vốn là có ý muốn hiệp trợ ngài đánh tan Kê Chúc, lấy ngài làm chủ, bọn họ làm phụ, lần này tấn công Hà Tây, chẳng qua cũng là vì bức Kê Chúc ra mà thôi, nếu không cho dù có thêm quân đội ở Sóc Phương, quân đội Đại Hán chẳng qua cũng chỉ có hơn năm vạn người... Mà bên trong và ngoài Hà Tây thì lại có Ô Lệ vương, Bộc Bộc vương, Hồ Nô vương, Tù Bôi vương, Hưu Chư vương, Chiết Lan vương, Lư Hầu vương, còn có dạng hiền vương như Thát Cố cùng với Ô Tôn vương ở đấy."
"Quân đội của bọn họ cộng lại với nhau, vậy quy mô sẽ lên đến bao nhiêu người? Nếu Đường vương thật đúng như các ngài nói, là Đại Lực Thần của nhân gian, sao có thể đánh bại nhiều cường địch như vậy?"
Hộ Đồ trầm tư, "Ý của ngài là sao?"
Lục Giả nói: "Đây là thời cơ tốt nhất để đánh bại Kê Chúc, xin ngài phái người liên lạc với Kê Chúc, ước định với hắn là sẽ hợp lực tấn công người Hán, trước tiên bảo vệ vùng đất Hà Tây, chờ khi hắn mang theo quân đội đến, chúng ta lại liên hợp với Thát Cố, tập kích quân đội của hắn! Đến lúc đó chắc chắn Đường vương cũng sẽ dẫn người đến tương trợ!"
"Chờ đánh bại được Kê Chúc, khi đó đại vương trở thành Đại Thiền Vu, ngài có thể chọn mấy huyện thành ở Hà Tây đưa cho Đại Hán là được!"
Hộ Đồ sửng sốt, lập tức nói: "Khu vực Hà Tây, sao có thể dâng hai tay tặng người được?!"
Lục Giả nổi giận đùng đùng, "Đại Hán đã tương trợ như thế, vậy mà ngay cả mấy huyện ngài cũng không chịu đưa sao? Vậy ta lập tức viết thư cho Đường vương, bảo ngài ấy dẫn người trở về!"
Hộ Đồ hoảng hồn vội nói: "Ài! Xin ngài chớ nên tức giận!"
Trên mặt hắn lại tiếp tục hiện ra nụ cười.
"Ta biết người Hán các ngài giúp ta là có dụng tâm khác, nhưng xin ngài yên tâm đi, chỉ cần các ngài giúp ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngài thất vọng!"
Hộ Đồ cắn răng, nói: "Đến lúc đó, ta dâng lên một phần ba Hà Tây, để các ngươi có thể thành lập một quận!"
Lục Giả liếc mắt nhìn Hộ Đồ một cái, người này mặc dù không biết nói chuyện, ngôn từ quá thẳng thắn, nhưng chỗ tốt duy nhất chính là không nói dối, từ trước đến nay trong bụng nghĩ cái gì thì ngoài miệng nói ra cái đó, bởi vì tính cách này của hắn cho nên khiến Mạo Đốn cực kỳ chán ghét, nhưng người dưới trướng vẫn cực kỳ kính trọng hắn, bởi vì làm việc dưới trướng hắn vẫn rất là an tâm.
Lục Giả khẽ gật đầu, "Vậy xin đại vương hãy phái người đi ngay lập tức!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com