Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 460 - Chương 460: Ta Còn Lưu Lại Hậu Thủ

Chương 460: Ta còn lưu lại hậu thủ

"Tốt!" Lúc Hộ Đồ tích cực liên lạc với Kê Chúc, Cách mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lục Giả, người này có tài ăn nói rất giỏi, hắn cũng đã kiến thức rất nhiều lần, loại người Hán này ở trong người Hung Nô còn được hoan nghênh hơn của Đại Vu như mình, quả thực là không hợp thói thường, có rất nhiều tướng lĩnh dưới trướng Hộ Đồ thậm chí còn sẵn lòng tìm đến Lục Giả tâm sự, mong ông ta hỗ trợ giải quyết một số vấn đề, hay là thỉnh giáo ông.

Cách cẩn thận đi theo phía sau Lục Giả, vội vàng hỏi: "Lục công à, nếu đại vương đánh bại chúng địch, chiếm được Hà Tây, vậy có phải chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này hay không? Hộ Đồ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta!"

Nhìn thấy Cách sợ hãi, Lục Giả lại cười nói: "Đại vương dù có dũng mãnh đến đâu, làm sao có thể chiếm được Hà Tây?

"Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra, mà cho dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ta còn lưu lại hậu thủ, bảo đảm chúng ta có thể rút lui an toàn."

Nhìn thấy bộ dáng tự tin của Lục Giả, Cách thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cười bái biệt ông ta.

Phó sứ đỡ Lục Cổ ngồi xuống, lại hỏi: "Lục công, nếu đã có hậu thủ, vậy có phải là hiện tại đã có thể chuẩn bị hay không? Hoài Âm hầu thống soái đại quân, cho dù chỉ mấy vạn người, đoạt được Hà Tây cũng không có bất kỳ khó khăn gì!"

Vị phó sứ này hiển nhiên là fan cứng của Hàn Tín, nhận định ông nhất định sẽ thắng lớn.

Lục Giả nhìn hắn một cái, nghiêm túc hỏi: "Chết vì chuyện của vua thì như thế nào?"

Tên phó sứ kia sửng sốt, lập tức hiểu được ý của Lục Giả, không chút do dự nói: "Có thể!"

Lục Giả lúc này mới nở nụ cười, "Nếu lấy tính mạng của mấy người chúng ta mà có thể đổi lấy Hà Tây, vậy cũng rất đáng giá a!"

Tên phó sứ kia cũng nở nụ cười, "Nguyện chịu chết cùng Lục công!!"

Bộ dáng này của bọn họ lại không có một chút lo lắng, thoạt nhìn vậy mà còn có chút không thể chờ đợi được muốn đi chết, dù sao nếu bọn họ bị xử tử, vậy chứng tỏ Hà Tây đã rơi vào trong tay Đại Hán.

"Hộ Đồ không đến... Quân lính của Lý Tả Xa tạm thời không có nguy hiểm gì."

Hàn Tín nhìn Lưu Trường ở một bên, đây là lần đầu tiên Hàn Tín tìm y đến nói chuyện sau nhiều ngày như vậy, Lưu Trường nghiêm túc lắng nghe, Hàn Tín nói: "Quân địch ở Hà Tây rất nhiều, bọn chúng nhất định sẽ ngăn cản chúng ta, chặn đường đi của chúng ta ở ven sông... Binh lực của chúng ta quá ít, tuy đánh bại bọn chúng không khó, nhưng muốn tiêu diệt bọn chúng lại không dễ dàng."

Lưu Trường khẽ gật đầu, nói: "Vậy bây giờ nên làm gì?"

"Trường à... cuộc chiến tái ngoại này không giống với cuộc chiến ở Trung Nguyên, ở Trung Nguyên chúng ta có thể vận dụng rất nhiều sách lược, mà ở tái ngoại. Đó là phong cách hoàn toàn khác biệt."

Hàn Tín cúi đầu, nhìn về phía địa đồ trước mặt, nói: "Ngươi có thể suất lĩnh một chi kỵ binh, nhẹ nhàng xuất kích, bắt đầu đánh từ nơi này tấn công trực tiếp vào nội địa Hà Tây."

Ông chỉ về một chỗ, Lưu Trường cúi đầu nhìn lại, chỗ đó là một ngọn núi, người Hung Nô gọi là núi Yên Chi, ý là ngọn núi sau trời, đi đường vòng qua nơi này là có thể trực tiếp giết đến sau lưng Cô Tang, thẳng tới nội địa Hà Tây, Lưu Trường cau mày, trong lòng lập tức có rất nhiều ý nghĩ, "Tướng quân, nơi này chắc chắn cũng có địch nhân canh giữ."

Hàn Tín nói: "Ta biết... Cho nên, ta chỉ có thể cho ngươi ba ngàn tinh kỵ."

"Việc ngươi phải làm chính là làm rối loạn bố trí của Hung Nô, bức bách bọn chúng quay đầu lại..."

Lưu Trường đáp: "Vâng!"

Y cúi người hành lễ với Hàn Tín, xoay người muốn rời đi.

"Trường à!" Hàn Tín vội hô

"Hả? Tướng quân còn có gì phân phó?"

"Không còn... Đi nhanh trở về."

"Vâng!" Rất nhanh, Lưu Trường liền mang theo một chi kỵ binh tinh nhuệ rời khỏi đại quân, đi đường vòng qua bên trái, tốc độ hành quân của y rất nhanh, mà cũng chính thời điểm y rời đi, Hàn Tín rốt cục tăng nhanh tốc độ hành quân, hai đường đại quân giờ phút này lại chia thành ba cánh quân, quả nhiên khi Hàn Tín tiếp tục tiến lên, đã gặp phải địch nhân tập kích.

Hàn Tín kết trận tại chỗ, dùng Đao Thuẫn thủ chống đỡ công kích của kỵ binh địch nhân, sau khi vượt qua ba vòng xung phong, Hàn Tín lại đột nhiên dùng Cung Nỏ thủ bắn giết, đánh lui người Hung Nô xâm phạm. Bên phía Lý Tả Xa ra trận lại có chút bất lợi, bốn phía đều là địch, chỉ có thể bắt đầu phòng thủ tại chỗ.

"Giết !"

Lưu Trường điên cuồng hô hoán, suất lĩnh tinh kỵ xung phong xông giết về phía địch nhân, trùng trùng điệp điệp quân Hung Nô nghênh chiến đánh tới, quả nhiên giống như Lưu Trường dự liệu, địch nhân cũng không hề buông lỏng cảnh giác, Ô Lệ cai quản chăn thả ở phụ cận nơi này, quân đội của bọn chúng ở chỗ này có khoảng chừng hơn sáu vạn người, quy mô kỵ binh cũng có hơn vạn người. Lưu Trường gặp địch nhân ở núi Yên Chi, hai bên đều hạng người tính tình thẳng thắn, vừa nhìn thấy mặt nhau, đã nhanh chóng bắt đầu xung phong.

Lúc này quân Đường chiếm cứ bất lợi về mặt địa thế, địa thế của bọn họ vốn thấp, còn địch nhân thì ở chỗ cao, song phương còn chưa kề sát nhau, mũi tên của kẻ địch đã tầng tầng lớp lớp bao phủ bởi kỵ binh nước Đường, Lưu Trường chỉ cảm thấy trên người mình bị cái gì đó cắn một cái, y cúi đầu, nghiêng người kéo cung bắn tên, theo y không ngừng buông tay, người Hung Nô xa xa cũng theo đó ngã xuống đất.

Tuấn mã đang điên cuồng hí, khắp nơi có thể nhìn thấy bụi bặm bị cuốn lên, đón gió mà lan tràn ra bốn phía xung quanh, Lưu Trường xông thẳng vào trong trận tuyến địch nhân, y vung trường mâu trong tay lên, thành trường mâu tráng kiện kia cực kỳ linh hoạt bên trong tay y, chẳng qua là thanh trường mâu to cỡ miệng chén này rơi vào trên người những người khác, đều gần như không còn hy vọng sống sót, Lưu Trường vung trường mâu, trực tiếp điên cuồng giết chóc ở trong trận địa quân địch, trường mâu kia hình thành một khu vực trống trải ở phía trước hắn, ai dám tới gần thì đều chết.

Người Hung Nô cực kỳ sợ hãi, bọn họ đã từng thấy dùng trường mâu giết người, nhưng chưa từng thấy có người cầm trường mâu đập kẻ địch, càng chưa từng thấy loại trường mâu thô to đến như vậy.

Lưu Trường phảng phất không biết mệt mỏi, càng chiến càng dũng mãnh, địch nhân ở trước mặt y gần như không thể có được một cơ hội đối mặt, sẽ lập tức bị tru sát, khi y một đường giết xuyên trận hình của địch nhân, đánh nổ đầu Ô Lệ vương, người Hung Nô liền buông tha, bọn họ bắt đầu chạy tán loạn ra bốn phía, quân Hán thì dùng tiếng Hung Nô lớn tiếng hô to: "Đầu hàng không giết!"

Lưu Trường cố hết sức rút mũi tên cắm bên trên người mình ra, ném trên mặt đất, lập tức nhếch miệng nở nụ cười.

"Ngũ vương Hà Tây, hiện tại chỉ còn bốn người!"

Lưu Trường phất phất vương kỳ Hung Nô trong tay mình, mọi người đồng loạt nở nụ cười lớn.

Bình Luận (0)
Comment