Lưu Trường lúc này mới đi tới trước mặt những tù binh kia, nói cho bọn họ biết, "Kê Chúc đã phụng ta làm Đại Thiền Vu do thiên địa nhật nguyệt lập ra, nếu bọn chúng bằng lòng quy thuận, đi theo ta cùng tác chiến, ta sẽ ban thưởng cho bọn chúng rượu cùng thịt, về sau còn có tước vị cùng súc vật!"
Một tên kỵ sĩ vội vàng chuyển lời của Lưu Trường cho những tù binh trước mặt.
Một khắc kia, đám tù binh lập tức quay người về phía Lưu Trường bái lạy, lớn tiếng kêu lên: "Xanh lê cô đồ !"
"Xanh lê cô đồ!!" Tiếng Hung Nô nghĩa là Thiên tử.
"Ha ha ha, tốt, buông những người này ra, ban thưởng cho bọn họ thịt cùng rượu !!!." Lưu Trường hét lớn, Sài Kỳ vội vàng chắn trước mặt y, "Đại vương à, những người này vừa mới bị bắt làm tù binh đấy... Không thể tin tưởng dễ dàng như vậy được!"
Lưu Trường nói: "A, ngươi sợ cái gì, không mang theo chút kẻ trợ lực, chúng ta làm sao tru sát ngũ vương Hà Tây? Làm thế nào mới đánh giết được cái thằng.... Loan Bố, tên thằng kia gọi là gì nhỉ?"
"Hưu Chư vương!"
"Đúng vậy, Hưu Chư vương... Lần này đến, trẫm muốn giết sạch sẽ người Hung Nô ở vùng Hà Tây này! Hoặc là tôn ta làm Đại Thiền Vu, hoặc là đi theo kết cục của tên Đại Thiền Vu hiện tại!"
Loan Bố hỏi: "Chúng ta... Không phải chúng ta muốn bức bách đối phương thu quân về sao?"
"Đúng vậy! Chúng ta đi giết vua của bọn chúng, thế chẳng phải bọn chúng phải rút quân sao?!" Lưu Trường rèn thép khi còn nóng hỏi.
"Hình như cũng có đạo lý." Sài Kỳ gật đầu nói.
"Đi thôi! Ha ha ha, vượt qua núi Yên Chi, diệt các nước Hà Tây, qua núi Kỳ Liên, diệt nước Chiết Lan, vượt sông Cư Diên, bắt vua Ô Tôn dùng để nhắm rượu!!"
Y một người một ngựa đi trước, suất lĩnh bộ đội kỵ binh hỗn tạp của Hồ Hán, xung phong vào nội địa Hà Tây.
Sau đó Lưu Trường đánh tan Bộc Bộc, lại phá Hồ Nô, tru sát vua nước này, tiếp nhận đám bộ hạ quy hàng, dùng sức một người phá vỡ phòng tuyến Hà Tây của Hung Nô, Hàn Tín ở chiến trường chính diện đại phá liên quân Hung Nô, chém giết Hồn Tà vương cùng Hưu Chư vương, khi Hàn Tín đi tới Cô Tang, lão kinh ngạc phát hiện, Lưu Trường như con ngựa thoát khỏi dây cương đã mất đi bóng dáng, không biết tung tích.
Hàn Tín cả giận nói: "Thằng nhãi ranh !"
Đây là một dãy núi liên miên không dứt, nhìn ra xa xa, thổ nhưỡng màu nâu đan xen cùng thảm thực vật xanh biếc, mơ hồ còn có thể nhìn thấy núi tuyết trắng nõn ở phía chân trời, ở phía trước những ngọn núi tuyết chính là mấy ngọn núi màu xanh biếc, hai loại phong cảnh hoàn toàn khác biệt xuất hiện cùng một chỗ, thật sự khiến cho người ta cực kỳ kinh ngạc.
Toàn bộ dãy núi đều được thảm thực vật bao bọc, mà ở dưới chân Lưu Trường cũng là đồng cỏ xanh mướt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy khối màu nâu ở phía sườn núi xa xa, phía trên đó còn điểm xuyết thêm màu xanh biếc, mà gần lại một chút thì có thể nhìn thấy không ít rừng cây, thế nhưng rừng rậm rải rác ở các khu vực khác nhau, chứ không hề liên kết thành một thể, phần lớn đều là ở trên sườn dốc, cây cối nhàng lay động theo gió nhẹ.
Lưu Trường kích động đứng ở dốc cao, quan sát cảnh tượng xa xa.
Y chưa từng thấy dãy núi nào đẹp như vậy, trong ấn tượng của y, lãnh địa Hung Nô phần lớn đều là khu vực hoang vu, cho dù là thảo nguyên thì vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác cô đơn, nhưng nơi này lại hoàn toàn khác biệt, sức sống bừng bừng, bộ dáng vạn vật đua nhau phát triển.
Khắp nơi đều là màu xanh đậm, ở xa xa còn có thể nhìn thấy từng đàn ngựa hoang dã đang còn tự do lao đi.
"A... Núi Kỳ Liên a! Không trách! Không trách!"
Lưu Trường hít sâu một hơi, cảm thụ được loại tươi mát này, nói: "Loan Bố, trẫm rốt cục đã biết vì sao người Hung Nô lại coi trọng vùng đất Hà Tây này như vậy! Ở đây thật đẹp quá!"
Loan Bố nhìn xa xa, "Quả nhiên là sơn thủy hữu tình, cỏ mọc én bay, núi non hùng vĩ!"
Lưu Trường lại không nói lên được nhiều từ ngữ như vậy, cũng chỉ kêu lên: "Đúng, trẫm cũng cảm thấy như vậy!"
Các kỵ sĩ đang còn nghỉ ngơi xung quanh, chiến mã đang tìm kiếm thức ăn, các tướng sĩ ăn cơm, cười ha hả không biết đang nói về chuyện gì, Lưu Trường đưa mắt nhìn xa xa, "Sau này quả nhân sẽ xây dựng Hoàng lăng ở nơi đây! Quả nhân muốn chinh phạt dân chúng trong thiên hạ, xây dựng Hoàng lăng xa hoa nhất cho quả nhân ở chỗ này, cả ngọn núi đều sẽ là Hoàng lăng của quả nhân, quả nhân sẽ nằm ở nơi này..."
Mặt Loan Bố lập tức tối đen, vội nói: "Đại vương à... Đồng cỏ nơi này cực kỳ tốt, huống chi muốn tu sửa cả ngọn núi thành Hoàng lăng, vậy phải vận dụng bao nhiêu người đấy?"
Sài Kỳ lại không vui nói: "Ngọn núi này đều do Đại vương chiếm được! Dựng một Hoàng lăng thì có làm sao?"
"Đại vương! Cho dù xây dựng, vậy chờ đánh giặc xong, thần sẽ giúp ngài làm chuyện này!"
Loan Bố ngửa đầu thở dài, ài, lúc trước sao mình phải đi đưa tin vậy?
Lưu Trường ôm cổ Sài Kỳ, kêu lên: "Cái thằng ngươi vậy mà còn coi như là thật, cho dù muốn xây, cũng phải tiêu diệt Hung Nô trước rồi nói sau!"
"Đại vương, kế tiếp chúng ta sẽ trở về sao?"
"Trở về? Trở về làm gì?" Lưu Trường kinh ngạc nhìn Loan Bố, "Tướng quân đang giao chiến với chủ lực của địch nhân, vào thời điểm này, chúng ta càng phải gây loạn thật lớn ở hậu phương, đây mới là chuyện có lợi nhất đối với tướng quân!"
"Nhưng... tướng quân không cho phép chúng ta tiếp tục... Ngài ấy còn phái ra trinh sát, lệnh cho chúng ta trở về..."
Lưu Trường nói: "Vua ở ngoài, có thể không nhận lệnh!"
Y phất phất tay, hoàn toàn không có ý muốn tuân theo tướng lệnh, lôi kéo Loan Bố trở lại giữa các tướng sĩ, lại chỉ vào giáp sĩ cách đó không xa kêu lên: "Ngươi phải cẩn thận một chút! Đừng đốt núi!"
"Đại vương... vậy chúng ta đi đâu đây?"
"Không phải Hồn Tà vương đã dẫn người đi trợ giúp Hưu Chư vương sao? Chúng ta đến thăm quê hương của hắn một chút đi!" Lưu Trường cầm lấy một miếng thịt dê, cắn xé từng ngụm, nhìn đám sĩ tốt ngồi không hề có chút quy luật ở các nơi xung quanh, "Ta hiện tại có hơn hai vạn kỵ binh... Cho dù gặp phải chủ lực của Kê Chúc thì cũng có lực đánh một trận, có gì mà phải sợ? Chúng ta đi giết chết bộ tộc của Hồn Tà vương trước, bên cạnh bộ tộc của hắn còn có hai vua nữa, cũng thuận tay làm thịt luôn..."
Loan Bố không khuyên can nữa, bởi vì hắn biết, mình vốn ngăn không được đại vương.
Lưu Trường sau khi hưởng thụ một bữa thịt ngon lại lập tức xuất phát, vượt qua núi Kỳ Liên, xông giết về phía Tiểu Nguyệt Thị, nơi này cũng từng là lãnh địa của người Nguyệt Thị, sau đó bị Hung Nô thu vào trong túi, từ nơi này chuyển hướng là có thể trực tiếp vòng ra phía sau lưng Hưu Chư vương cùng Hồn Tà vương.
Dựa theo chiến báo bên phía Hàn Tín mà xem, hai vị đại vương cường đại nhất này dường như đều đã chết trong quân, nhưng quốc gia của bọn chúng vẫn còn tồn tại.
Lưu Trường cứ như vậy bắt đầu tập kích ngàn dặm, dọc theo đường đi, không một ai trong bộ lạc Hung Nô mà y gặp phải có thể tạo thành thương vong quá lớn đối với y, gặp phải kẻ dám phản kháng, Lưu Trường liền tru sát tại chỗ, gặp phải người ra đầu hàng, y liền để cho bọn họ quy thuận.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com