Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 462 - Chương 462: Lập Bia Ghi Danh Sử Sách

Chương 462: Lập bia ghi danh sử sách

Lưu Trường từ Tiểu Nguyệt Thị chuyển hướng sang đông nam, lại tiếp tục tập kích, phát động tấn công mãnh liệt từ bên sườn của bộ tộc Tà Hồn ở khu vực thượng nguồn Nhược Thủy.

Khi quân đoàn kỵ binh của Lưu Trường xông về phía bộ tộc Hồn Tà vương, bọn họ gần như không có một chút chuẩn bị, quân đội tinh nhuệ đã đi tới liên hợp với Hưu Chư vương, sĩ tốt ở lại chỗ này cũng không nhiều, nhưng vật tư, nhân khẩu lại cực kỳ sung túc, bộ tộc Hồn Tà Vương có khoảng gần mười vạn dân chúng, mà bởi vì đặc tính của Hung Nô, những người dân du mục này sau khi gặp phải tập kích, chỉ cần cầm lấy cung tiễn là có thể hóa thân thành sĩ tốt.

Đối mặt với Lưu Trường đột nhiên tập kích, quân Hung Nô vội vàng ứng chiến, nhưng bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, quân Hán sẽ xuất hiện từ phía sau lưng mình, hơn nữa phát động tiến công, người trấn thủ ở chỗ này chính là vương tử Hồn Tà, cộng thêm đám người quốc tướng đến phụ tá, sau khi gặp phải Lưu Trường tập kích, vương tử Hồn Tà lập tức điều động đại quân đi nghênh chiến.

Các cuộc tập kích của Lưu Trường càng ngày càng lão luyện, y hoàn toàn tiếp thu kinh nghiệm những lần tác chiến lúc trước, chia kỵ binh thành ba đường, hai đường còn lại do Loan Bố và Sài Kỳ chia nhau thống soái, bọn họ cũng không hề đồng thời tập kích, mà lại dựa theo thứ tự trước sau, Lưu Trường phát động vòng xung phong đầu tiên, nối theo sau là Loan Bố, mà Sài Kỳ lại phụ trách vòng xung phong cuối cùng, cũng chính là lúc đuổi giết bại quân.

Tướng quân trên lưng bạch mã giống như sát thần, bất kể là dạng trận thế gì, y đều có thể cứng rắn xé ra một lỗ hổng, mà các sĩ tốt đi theo y, bất kể người Hán hay là người Hồ mới quy thuận, khi bọn họ đi theo phía sau Lưu Trường bắt đầu xung phong, sức chiến đấu luôn có thể đề cao mấy cấp bậc trong nháy mắt, anh dũng vô cùng, giết đến người Hung Nô chỉ còn biết ôm đầu chạy trốn, sau khi Lưu Trường xé mở một lỗ hổng, Loan Bố sẽ phát động vòng xung kích thứ hai, hoàn toàn xé rách lỗ hổng do Lưu Trường để lại, chia cắt chiến trường.

Cuối cùng Sài Kỳ sẽ xông lên tiêu diệt những người Hung Nô bị giết đến mức can đảm cũng không còn này.

Trong trận chiến này, Lưu Trường đánh cực kỳ sảng khoái, một mình y cứng rắn xé rách trận hình của kẻ địch, vọt tới vị trí trong quân, trong ánh mắt không dám tin của vương tử Hồn Tà, chém bay đầu của hắn.

Mà nhìn thấy một màn này, các tướng lĩnh Hung Nô còn lại cho thêm lá gan cũng không dám đánh, trực tiếp xuống ngựa đầu hàng, thứ bọn họ phải đối mặt cũng hoàn toàn không phải là người, cho nên không cần phải đánh tiếp.

Lưu Trường nhìn đám tù binh kính sợ nhìn mình ở xa xa, không khỏi ngửa đầu cười điên cuồng.

"Loan Bố!"

"Đi nói cho bọn chúng biết, bằng lòng quy thuận vị Đại Thiền Vu như ta, có rượu có thịt!!"

Loan Bố hỏi: "Đại vương... Chúng ta chỉ có vài nghìn người... mà người Hồ đã gần tới hai vạn rồi... Còn muốn chiêu sao?"

"Chiêu! Ngươi sợ cái gì? Trẫm có thể giết vào bọn họ một lần, cũng có thể làm thêm lần nữa!"

Y hoàn toàn không thèm để ý chuyện này, Sài Kỳ nhếch miệng, cười nói: "Đại vương à... Ba người chúng ta quả thực chính là giết loạn, chỉ riêng loại công huân này, thần trở về là có thể phong hầu!", Hắn cực kỳ kích động, "Thần muốn cho a phụ nhìn một chút, không có ngài ấy, thần cũng có thể phong hầu bái tướng!!"

Lưu Trường cười nói: "Có tiền đồ!"

"Quả nhân cũng có thể phong hầu!"

Sài Kỳ giật mình hỏi: "Ừm?? Đại vương... ngài... ngài phong hầu thế nào được?"

"Trở về quả nhân sẽ phong mình là Vô Địch hầu, lại thêm một đại tướng quân thần uy vô địch đệ nhất Đại Hán!"

Sai Kỳ nói: "Đại vương... cái này... Đại Hán chưa từng có huyện hương nào tên là Vô Địch..."

"A, ai nói không..." Lưu Trường chỉ vào vùng đất trước mặt, "Vậy chỗ này không phải sao?!"

Sài Kỳ sửng sốt, lập tức hét lớn: "Được, nơi này gọi là Quận Vô Địch! Đại vương, nên để cho hậu thế biết được chuyện ngài anh dũng tác chiến, vì sao không dựng một tấm bia ở chỗ này, khắc lên chiến tích anh dũng của ngài?"

Ánh mắt Lưu Trường sáng ngời, "Tốt, Sài hầu, khanh không nói thì trẫm cũng không nghĩ tới!"

"Dựng một tấm bia ngay tại chỗ này, khắc 'Ngày này Trường phá nước Hồn Tà'!"

Ngay khi đám Lưu Trường hưởng thụ niềm vui chiến thắng, Loan Bố lại rất đau đầu... Mẹ nó, thu được quá nhiều vật tư thì nên làm sao bây giờ? Mấy ngày nay, vật tư, hộ tịch mà Lưu Trường thu hoạch được đã đạt tới một quy mô cực kỳ đáng sợ, chỉ riêng súc vật cũng đã không thể tính ra được, nhưng nhìn bộ dáng Đại vương, y còn muốn tiếp tục đánh, vậy nên xử lý những vật tư này ra sao đây?

"Lưu lại cho tướng quân đi!" Lưu Trường nghiêm túc nhìn xa xa, "Chúng ta tiếp tục tiến quân!"

Khi Hàn Tín đánh tan quân đội Hưu Chư vương, tiếp tục tiến quân đi tới bộ lạc Hồn Tà vương, đến nơi lão chỉ nhìn thấy thi thể khắp nơi, còn có mấy sĩ tốt đang bận rộn, dường như là đang lập bia? Thấy đại quân đến, bọn họ vội vàng tiến lên bái kiến, Hàn Tín ngồi trong chiến xa, nghiêm mặt, "Lưu Trường đâu?"

Đám sĩ tốt đáp: "Đại vương đã đi về phía đông rồi."

"Hướng đông?"

"Vâng, Đại vương cố ý lưu lại chúng thuộc hạ lại trông coi. Cuối cùng cũng ngóng trông được tướng quân, phần vật tư này nhiều lắm, chúng thuộc hạ hoàn toàn không xử lý hết được..."

Hàn Tín lại hỏi: "Tảng đá đó có nghĩa là gì?"

“Đại vương muốn lập bia ở chỗ này... Hiển lộ ra chiến tích của mình..."

"Cái thằng nhãi ranh này!" Vẻ mặt Hàn Tín cực kỳ không vui, để cho người dưới trướng thu hồi đồ quân nhu chỗ này, còn chính mình thì dẫn binh mã tiếp tục đi tới.

Nhưng Hàn Tín nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, thì ra đây chỉ là bắt đầu cho cơn ác mộng.

Khi Hàn Tín chạy tới bộ tộc của Đan Hoàn vương, nhìn thấy cảnh tượng giống hệt bộ lạc Hồn Tà vương lúc trước, liền có một đám sĩ tốt đang bận rộn, thi thể trải rộng khắp nơi, xa xa là đàn trâu dê, già trẻ Hung Nô sợ hãi chờ đợi bọn họ.

Nhìn thấy Hàn Tín, đám sĩ tốt vui vẻ tiến lên, "Tướng quân!"

"Đại vương đã đi về phía đông... Những kẻ này đều là tù binh, Đan Hoàn vương đã bị giết, đại vương muốn chúng thuộc hạ lập bia ở chỗ này..."

Hàn Tín đen mặt, tiếp tục đi tới.

Ông rất nhanh đi tới chỗ của Tù Đồ vương, vẫn là cảnh tượng giống nhau như đúc, một sĩ tốt vui vẻ tiến lên bái kiến.

"Được rồi, không cần phải nói, Trường đi về phía đông, nơi này đã bị phá, để cho các ngươi lập bia." Hàn Tín nói.

Đám sĩ tốt ngơ ngác một lúc, sau đó nặng nề gật đầu.

"Hiện tại bên cạnh hắn rốt cuộc còn có bao nhiêu quân đội?"

Đám sĩ tốt đáp: "Thưa... Không đến bốn vạn."

"Hắn cũng thật sự có dũng khí a..." Hàn Tín lắc đầu, thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục truy kích.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment