Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 463 - Chương 463: Trần Bình Xuất Mưu, Hàn Tín Mang Binh, Lưu Trường Chém Người

Chương 463: Trần Bình xuất mưu, Hàn Tín mang binh, Lưu Trường chém người

Hàn Tín rốt cục phát hiện, chủ lực của mình dường như đã biến thành quân yểm trợ, rõ ràng chỉ cho y ba ngàn nhân mã, để cho y kéo chân của kẻ địch một chút mà thôi, kết quả không cẩn thận, cái thằng này đã biến thành chủ lực chân chính, bắt đầu đại sát tứ phương ở bên ngoài, chính mình thì đi theo sau cái mông y nhặt nhạnh chỗ tốt, chuyện này làm cho Hàn Tín cảm nhận được một loại trào phúng đến từ Lưu Trường.

Hàn Tín cực kỳ tức giận, hậu quả đã rất nghiêm trọng.

Sau khi nhìn thấy mấy bộ tộc đang chờ mình, Hàn Tín bảo đại quân dừng bước.

"Tướng quân? Có chuyện gì vậy?"

Hàn Tín nói: "Không thể đi theo hắn nữa..."

Có người hỏi: "Vì sao?"

"Hắn đang dùng chúng ta như dân phu vậy, để cho chúng ta thu vật tư giữ tù binh giúp hắn...", Hàn Tín nghiêm túc nói: "Ngươi dẫn người đi theo Đường vương, thu vật tư và tù binh mà hắn lưu lại."

"Đại vương chỗ kia... Vậy tướng quân ngài thì sao?"

"Ta đi về tây."

Lưu Trường giờ phút này cũng không biết sư phụ của mình đã vứt bỏ bản thân, y hoàn toàn đắm chìm trong loại cảm giác vui sướng phá địch, không cách nào tự kiềm chế. Chính Lưu Trường cũng không biết đánh bại mấy vị vua Hung Nô, cho đến khi y kịp phản ứng lại thì cũng đã ở ngoài Sóc Phương, Lưu Trường cực kỳ quen thuộc nơi này, bởi vì y đã từng tới đây.

Lúc trước y từ Hà Nam chạy đến nơi này, để cho Kê Chúc đuổi một vòng lớn theo mình.

Bây giờ y lại chạy ngược một vòng với con đường đi trước kia, chẳng qua lúc này đây đã không có ai đuổi theo y, ngược lại là y đang đuổi theo người khác.

Khi vương tử quốc tướng của mấy bộ tộc khóc lóc tìm tới Thát Cố, vẻ mặt của hắn hoàn toàn mờ mịt.

"Hà Tây mất rồi?!"

"Hưu Chư vương đâu?! Hồn Tà vương đâu?! Ngũ vương Hà Tây đâu?"

"Ngay cả ba vạn quân Hán cũng không ngăn được?!"

Thát Cố lập tức nổi điên, hắn vì giữ vững lấy Hà Tây, đã toàn lực ngăn cản Lý Tả Xa ở chỗ này, không để cho quân đội của lão có thể hội hợp với quân đội của Hàn Tín, kết quả là Hà Tây vẫn bị mất, nhìn đám người trước mặt khóc rống nói Đường vương dũng mãnh, Thát Cố giận tím mặt, "Kéo những kẻ này xuống! Cho chó ăn! Cho chó ăn ngay lập tức cho ta!!"

"Xin đại vương tha mạng!" Mọi người đua nhau cầu xin tha thứ, các giáp sĩ lập tức bắt lấy bọn họ, lập tức kéo ra ngoài, chính bọn họ cũng thật không ngờ, thật vất vả mới có thể trốn thoát được Lưu Trường, hiện tại lại phải chết trong tay Đại vương nhà mình, chuyện này làm cho bọn họ vô cùng sợ hãi, khóc lóc cầu xin tha thứ, mà tên mưu thần bên cạnh Thát Cố vội vàng gọi những giáp sĩ kia ngừng lại, nói:

"Đại vương, không thể động thủ được!"

"Chúng ta bây giờ đang muốn thu phục các bộ tộc, nếu cứ giết bọn họ như vậy... Làm sao có thể khiến cho các bộ lạc khác quy phục được?"

Thát Cố nổi giận, "Nếu những bộ tộc kia đều là cái dạng này, vậy thu phục bọn họ còn có ích lợi gì?"

"Đại vương bớt giận, tha cho bọn họ một mạng đi!" Tên mưu thần đau khổ cầu xin, nhưng Thát Cố lại hoàn toàn không để ý tới hắn, một tay đẩy hắn ra, lớn tiếng gọi: "Kéo xuống cho chó ăn! Nói cho người những bộ tộc còn lại biết, nếu gặp phải người Đường mà không dám tử chiến, bỏ lại bộ tộc chạy trốn, đây chính là kết cục của bọn chúng!"

Tên mưu thần tuyệt vọng nhìn một màn này, những người kia bắt đầu la hét mắng chửi, cho đến khi bị kéo ra ngoài.

"Đại vương à. Ngài làm như vậy là đang ép những bộ tộc kia ngã về phía người khác."

Thát Cố nổi điên nói: "Còn dám nhiều lời, ngay cả ngươi cũng mang cho chó ăn!"

Hắn giờ phút này đã phẫn nộ đến cực điểm, hoàn toàn không nghe khuyên can, phẫn nộ chất vấn: "Hộ Đồ đâu? Kê Chúc đâu? Bọn chúng chết đâu rồi? Hà Tây đã mất, bọn chúng còn làm vua gì nữa? Đã đến tình cảnh như thế này, vậy mà bọn chúng cũng không tới cứu viện?!"

Mưu thần đáp: "Đại vương, xin ngài nhanh chóng phái người đi liên hệ với Hộ Đồ, Kê Chúc, người Đường quá hung mãnh!"

Thát Cố nói: "Ta sẽ lập tức dẫn binh, đi thu phục Hà Tây!"

"Đại vương !" Tên mưu thần ôm thật chặt Thát Cố, kêu lên: "Lý Tả Xa mặc dù bị chúng ta liên tiếp công kích, nhưng hắn cũng không mất đi sức chiến đấu, hiện giờ nếu chúng ta mạo hiểm tới Hà Tây, vậy sẽ bị giáp công ở ba mặt!"

Thát Cố hỏi: "Vậy ngươi nói nên làm gì bây giờ?"

"Rút về Đan Vu đình!"

"Ngươi muốn ta vứt bỏ Hà Tây?!"

"Không, đại vương, chúng ta liên hợp chư bộ trước tiên, không thể tự mình chiến đấu như vậy nữa, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị người Đường đánh cho diệt vong. Đợi đến khi chư bộ liên hợp lại, chúng ta sẽ thu phục Hà Tây!"

Khi Lý Tả Xa phát hiện địch nhân đã rút lui, ông ta hoàn toàn không chần chừ, hạ lệnh toàn quân điên cuồng công kích.

Hành vi này của ông đã tiếp tục chọc giận Thát Cố, lúc trước vẫn một mực làm rùa đen, hiện tại khi ta chuẩn bị rút lui, ngươi lại muốn đánh với ta đúng không??

Nếu không phải có mưu thần ngăn cản, Thát Cố suýt nữa nhấc lên đại chiến cùng Lý Tả Xa, cũng may Thát Cố mặc dù tàn nhẫn hung hãi nóng nảy nhưng cũng không phải kẻ ngốc, hắn dù sao cũng là người có thể làm Hữu Hiền vương, sau khi lưu lại một nhóm người đoạn hậu, hắn liền dẫn chủ lực rút lui nơi này, hơn nữa còn mang tin tức Hà Tây thất thủ nói cho các huynh đệ của mình.

"Người đâu!!"

Hộ Đồ cắn răng, trong mắt tràn đầy lửa giận, hắn chỉ vào Lục Giả đứng trước mặt, rống lên: "Kéo thằng này ra ngoài chém!"

Lục Giả cùng một đám sứ giả giờ phút này đều bị giáp sĩ chế phục.

Lúc trước bởi vì lời nói của Lục Giả, Hộ Đồ buông tha ý định đi cứu viện Hà Tây, ngược lại tích cực liên lạc với Kê Chúc, lúc Kê Chúc chuẩn bị đến hợp binh đã đánh một trận cùng đối phương, song phương tổn thất thảm trọng, đây cũng là nguyên nhân vì sao quân đội song phương không đi Hà Tây cứu viện, bọn họ đang bận nội đấu.

Mà đúng lúc này, Hộ Đồ nhận được tin tức đến từ Thát Cố, Hà Tây đã thất thủ.

Hắn tức đến nổi điên.

Hắn phát hiện mình bị lừa gạt, bọn họ chẳng phải là giúp chính mình đối phó với Kê Chúc, bọn họ chỉ muốn muốn cướp lấy Hà Tây!

Hà Tây thất thủ, núi Yên Chi cùng núi Kỳ Liên cũng rơi vào tay đối phương, nơi này là bảo địa quan trọng nhất của Hung Nô, là nơi có đồng cỏ tốt nhất, sản xuất lương thực lớn nhất của Hung Nô ở Hà Nam vốn đã thất thủ, cũng làm cho quốc gia này gặp phải trọng thương, hiện giờ Hà Tây cũng không còn... Vậy kế tiếp có phải nên là Đan Vu đình hay không??

Hộ Đồ hiện tại đang chuẩn bị xử tử mấy tên sứ thần này, dùng bọn họ để tế cờ, lập tức phát binh tới Hà Tây.

Lục Giả giờ phút này lại nở nụ cười thật lớn.

"Ngu xuẩn... cực kỳ ngu xuẩn! Thát Cố vì muốn phá vỡ liên minh giữa nước Đường và ngài, cố ý không tới trợ giúp, dẫn đến Hà Tây thất thủ, đại vương dù có thể tới được Hà Tây, phỏng chừng cũng phải chết trong tay Thát Cố! Quân đội nước Đường ta chẳng qua chỉ ba vạn người, làm sao có thể đánh bại nhiều quân đội Hung Nô như vậy? Thát Cố thủ vững ở Sóc Phương, dừng lại không tiến lên phía trước... Hà Tây thất thủ, nhưng sao hắn lại không tới cứu viện?"

"Quân đội của hắn còn nhiều hơn so với ngài, hắn không đi cứu viện, lại muốn ngài đi cứu viện sao?"

"Tốt, Đại vương, hiện tại chém chúng ta! Đi tìm Thát Cố đi!"

Lục Giả nói xong, đẩy giáp sĩ hai bên ra, xoay người bước ra ngoài.

Ban đầu Hộ Đồ còn chần chừ, nhìn thấy Lục Giả cũng không hề quay đầu lại mà chuẩn bị đi chết, vội vàng kêu lên: "Tiên sinh, xin chậm đã!"

Lục Giả nói: "Đại vương còn có phân phó gì nữa?"

Hộ Đồ giờ phút này lại cau mày, nghiêm túc suy tư lời nói vừa rồi của Lục Giả, không biết vì sao, hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy có đạo lý, nhưng rất nhanh hắn liền phản ứng lại, phẫn nộ nói: "Mặc dù như vậy, Hà Tây vẫn rơi vào trong tay các ngươi! Đó là bảo địa của Hung Nô chúng ta, ta tuyệt đối không thể cho phép nó rơi vào tay người Hán!"

Lục Giả tức giận mắng: "Hà Tây chính là nơi chúng ta trả giá thật lớn mới chiếm được, tuyệt đối không trả lại!"

Hộ Đồ cắn răng, chần chừ hồi lâu, "Ta sẵn lòng lấy đất khác đổi... Bao nhiêu cũng có thể... Ta nguyện ý đền bù..."

Lục Giả cũng chần chừ, khẽ vuốt vuốt râu, "Chuyện này, ta cũng không làm chủ được, ngài có thể phái người thương lượng với đại vương nhà ta."

Hộ Đồ gật đầu nói: "Tốt!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment