Thát Cố cưỡi tuấn mã, nhìn tiếng hô giết xa xa, gân xanh trên trán nổi lên.
"Chết tiệt!!"
"Vì sao Hộ Đồ và Kê Chúc còn không đến?!"
"Chẳng lẽ bọn chúng muốn nhìn ta bị giết sao?!"
"Người Đường làm sao có thể có nhiều kỵ binh như vậy?!"
Đối mặt với nhiều vấn đề như vậy của Thát Cố, tên mưu thần cũng không trả lời được, gã thở dài một tiếng, nói: "Đại vương à, tiếp tục chạy đi."
Thát Cố nói: "Chạy? Ta không chạy, ta là con trai của Mạo Đốn, sao có thể giống như một con thỏ bị người ta rượt chạy được?"
"Ta muốn trở về làm thịt bọn chúng!!"
Trên thảo nguyên mênh mông vô tận nhìn không thấy điểm cuối, đại bàng giương cánh bay lượn.
Khi đại bàng xoay người, lao xuống phía mặt đất, mấy vạn kỵ binh lao nhanh như thủy triều, trong tiếng kèn của người Hung Nô, kỵ binh khắp núi đồi phát động xung phong, tiếng vó ngựa vang vọng cả chân trời.
Đúng như Hàn Tín nói, chinh chiến trên thảo nguyên hoàn toàn khác biệt với chinh chiến ở Trung Nguyên.
Không có tường thành có thể tiến hành phòng thủ, không có thành trì có thể làm cứ điểm, thậm chí trên thảo nguyên bằng phẳng như vậy, việc phục kích thường thường đều cực kỳ khó khăn.... Truy đuổi, tập kích, xung phong, đuổi giết, đây mới là chủ đề của cuộc chiến trên thảo nguyên.
Như thế xem ra, nơi này ngược lại càng thích hợp với hạng người mãng phu, đương nhiên người như Hàn Tín, Chu Bột trái lại sẽ không thèm để ý những thứ này, đối với bọn họ mà nói, đã là cuộc chiến, vậy có thể đánh ở bất cứ nơi nào.
Khi đại quân song phương đụng vào nhau, tựa như hai luồng nước lũ va chạm, lập tức cuốn ra sóng biển ngập trời.
Con trai của Hán đế Lưu Bang và con trai của ông chủ thảo nguyên đã tiến hành một trận tỷ thí ở nơi này.
Lưu Trường và Lý Tả Xa có quá nhiều điểm chung, ví dụ như đồng dạng được đà lấn tới, Thát Cố chuẩn bị rút lui, Lý Tả Xa cùng Lưu Trường lại từ hai phương hướng cắn chặt quân đội của hắn, không ngừng truy kích, khiến cho quân đội của hắn xuất hiện lượng lớn thương vong, mà hai huynh trưởng của Thát Cố cũng không đến cứu viện.
Thát Cố biết rõ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng phải chết trong tay những người này, hắn lập tức xoay người nghênh chiến.
Lưu Trường chỉ hạ lệnh xung phong, chứ không còn chỉ huy đại quân nữa.
Cũng không phải y không muốn chỉ huy, chỉ qua y chỉ huy không được, dưới trướng của y có quá nhiều người Hồ, những người Hung Nô này đến từ các địa phương khác nhau, ở thời đại Lão Thượng còn chưa có thể khiến Hung Nô ngưng chiến hòa hợp lại, những người này hoàn toàn không có bất kỳ thân cận nào với Hung Nô, xem như tù binh cùng dòng dõi của quân thua trận, bọn họ ngược lại có cừu hận rất lớn với người Hung Nô. Lão Thượng thiền vu, danh là Kê Chúc, là một thiền vu của Hung Nô, người kế vị Mặc Đốn thiền vu.
Sau khi Thủy Hoàng đế thống nhất Trung Nguyên, cho đến bây giờ, các quốc gia vẫn tự cho mình là người Triệu người Tề, huống chi là thảo nguyên? Thời gian Mạo Đốn đại thống nhất thảo nguyên cũng không dài, trong lịch sử, mãi cho đến thời Hán Vũ đế, bên trong Hung Nô vẫn tồn tại ngăn cách, còn thường xuyên bị xúi giục làm phản.
Mang theo những người này tác chiến với Hung Nô sẽ không có vấn đề gì, vấn đề là ngôn ngữ của bọn họ cực kỳ hỗn tạp, phong tục khác biệt, chưa chắc đã có thể hiểu được cơ lệnh, nghe hiểu hiệu lệnh, mà Lưu Trường lại không có thời gian thao luyện bọn họ, chỉ có thể mang theo bọn họ xông giết, không cách nào làm được nhiều thứ hơn.
Loại chiến pháp này của Lưu Trường cực kỳ giống với một vị Vô Địch hầu không muốn tiết lộ tên tuổi, người thanh niên này sau khi mang theo kỵ binh xông giết, cũng chiếm được vô số bộ tộc Hung Nô ủng hộ, sĩ tốt dưới trướng càng đánh càng nhiều, mà hắn cũng rộng lượng phóng khoáng, đối xử bình đẳng với sĩ tốt dưới trướng, bất kể là sĩ tốt Hồ Hán đều nguyện ý tử chiến vì hắn, sau đó, hắn bắt đầu các loại hành động chạy ngàn dặm tập kích, đã có người Hồ dẫn đường, hắn gần như mỗi lần đều có thể vòng ra phía sau lưng đối phương, cho một kích trí mạng.
Lập tức bên phía Hung Nô khổ không thể tả, rất nhiều người đều lầm tưởng Hoắc Khứ Bệnh không bị lạc đường ở trên thảo nguyên là bởi vì vận khí tốt, chẳng qua lại xem nhẹ đặc tính hắn đi tới đâu cũng có thể kéo đến đám người địa phương tới tác chiến cho mình. So sánh ra, vị tướng quân lạc đường không muốn tiết lộ tên kia có khả năng chính là khinh thường tác dụng của những người dẫn đường này.
- Giải thích "Hoắc Khứ Bệnh" là người huyện Bình Dương, quận Hà Đông, đại tướng chống Hung Nô của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Hết giải thích.
Trong thời đại Hán Hung đánh nhau không ngớt, có thể nói là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, đến cuối cùng ngay cả dòng dõi của Mạo Đốn cũng quy thuận triều Hán, còn chiếm được họ Lưu họ Kim... Người đời sau của Lưu gia chưa hẳn đều là dòng dõi của Cao Hoàng đế, còn có thể là hậu bối của Mạo Đốn đấy.
Lưu Trường vung trường mâu, giống như hổ bay vào trong trận hình của địch nhân.
Người Hung Nô đồng loạt vung đao đánh về phía Lưu Trường, y lại không cho bọn chúng có cơ hội tiếp cận mình, trường mâu trong tay quét ngang qua lại, quạt rơi từng kỵ sĩ, đánh cho trường mâu đứt gãy, Lưu Trường đổi thành chiến đao, bắt đầu chém, quân đội các nơi đều đã bắt đầu phát hỏa, trong tiếng gào thét của tuấn mã, không ngừng có người ngã ngựa, lập tức bị giẫm đạp đến nát bấy, song phương giết tới mức điên cuồng, máu thịt văng tung tóe, trong lúc nhất thời, song phương đều bỏ qua chỉ huy, không ngừng xông giết lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông vô biên này.
Không ai dám dừng lại, hoặc tiếp tục xung phong, hoặc là chết trên lưng ngựa.
Lưu Trường rất rõ ràng, dưới trận chiến quy mô lớn như vậy, cho dù mình có dũng mãnh hơn nữa, giết nhiều hơn nữa thì cũng không có tác dụng quá lớn, vậy nên chính mình không thể lỗ mãng nữa mà phải động não một chút.
Lưu Trường nhìn vương kỳ của Hung Nô xa xa, vỗ ngựa mà đi, chém tướng đoạt cờ mới có thể ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc!
Khi Thát Cố còn nhỏ, Mạo Đốn có kỳ vọng rất lớn đối với hắn, cũng cực kỳ sủng ái, bởi vì dáng dấp của Thát Cố rất giống Mạo Đốn, điều này thậm chí làm cho Mạo Đốn còn có ý nghĩ phế bỏ Kê Chúc... Chẳng qua sau khi lớn lên Thát Cố lại làm cho ông ta rất thất vọng, hắn thực sự rất giống với ông, còn được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, cũng kìm lòng không được bắt chước Mạo Đốn, ở các phương diện đều học tập theo ông ta.
Thế nhưng hắn chỉ học được hình dáng bên ngoài chứ thần thái lại khác biệt, hắn chỉ nhìn thấy cha mình hung tàn ngang ngược, nhưng không thấy mưu lược giấu ở bên dưới vỏ bọc bên ngoài kia.
Khi Thát Cố nhìn thấy Lưu Trường trong đám người, hắn nhe răng cười, lau sạch vết máu trên mặt, phóng ngựa xông về phía Lưu Trường.
Lưu Trường cũng rất nhanh nhìn thấy hắn, nhìn thấy vết máu toàn thân, phía sau có mọi người vây quanh, nhất thời nghĩ tới cái gì đó, y cũng nhếch miệng nhe răng cười, phóng ngựa tới nghênh chiến.
Song phương gần như đồng thời xuất đao, chiến đao kia như lụa trắng, hàn quang bắn ra bốn phía, đao hai người đụng vào nhau, Lưu Trường ngửa ra sau, Thát Cố thì lại càng không chịu nổi, đao trên tay gần như muốn rơi xuống, chỗ lòng bàn tay truyền đến đau nhức, hai người lướt qua, rất nhanh liền chuyển hướng, lần nữa xông giết về phía đối phương.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com