Lưu Trường đại hỉ, từ sau khi Vũ Dương hầu qua đời, y gần như không gặp được người có thể chém giết mấy hiệp cùng bản thân.
Trong mắt Thát Cố cũng không có chút sợ hãi nào, song phương giao nhau, lần thứ hai xuất đao, Thát Cố dựa vào lợi thế giỏi cưỡi ngựa linh hoạt né tránh những cú chém của Lưu Trường, gần như nằm trên lưng ngựa, trường đao trong tay xẹt qua trọng giáp của Lưu Trường, lại bởi vì không thể đề lên được lực lượng, cho nên không thể đẩy trọng giáp của y ra.
Song phương liền bắt đầu hiệp thứ ba, nhưng Lưu Trường cũng có chút khẩn trương, sau khi lần thứ ba giao nhau mà không thể chém chết gã này, y lập tức chuyển hướng, trực tiếp đuổi theo, hai người sóng vai mà đi, chiến đao trong tay không ngừng chém, đao của Lưu Trường thế lớn lực trầm, đại trương đại hợp, từng đao từng đao chém về phía đầu đối phương, mà Thát Cố thì kỵ thuật tinh xảo, xoay người từ trên xuống dưới, chém nhau với Lưu Trường ở một bên.
Chiến đao gặp nhau, gần như chém ra từng điểm hỏa tinh, hai người cứ như vậy một đường phi nước đại, Lưu Trường càng đánh càng hăng, tốc độ xuất đao càng ngày càng nhanh, lực lượng càng lúc càng lớn, so sánh ra, Thát Cố vốn đã rất mệt mỏi, hắn thở hổn hển, cả người tựa như bị cái gì đó đè ép, cánh tay truyền đến đau nhức kịch liệt, gan bàn tay chảy máu, hắn cắn răng, dựa vào nghị lực cực lớn cầm đao phản kích.
"Phốc phốc !"
"Phốc phốc !"
"Phốc phốc !"
Thát Cố rốt cuộc không theo kịp tốc độ của Lưu Trường, chiến đao của Lưu Trường trái đâm phải chém, hoàn toàn không nương tay, rất nhanh, toàn thân Thát Cố đều bị chém trúng, gần như không có một chỗ nào hoàn hảo, theo chiến đao xẹt ngang qua, đầu lâu Thát Cố bay lên cao, Lưu Trường đưa tay ra bắt lấy thủ cấp của hắn, tức giận gầm thét.
Khi Lý Tả Xa đánh bại ba bộ quân Hung Nô ngăn cản bọn họ, hành quân với tốc độ tối đa chạy tới chiến trường, chiến sự nơi đây đã sớm kết thúc.
Mùi máu tươi nồng nặc bao phủ nơi này, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tuấn mã ai minh đang tìm chủ nhân của mình.
Các sĩ tốt chiến thắng đang thu dọn chiến trường, từ thật xa, Lý Tả Xa đã nhìn thấy vị Đại vương đang để cho mọi người ngồi ở trước mặt mình, cường lệnh khiến bọn họ nghe y khoe khoang.
Vị đại vương này hiện tại cực kỳ kích động, Lý Tả Xa dù cách thật xa, nhưng cũng có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của y.
"Đại vương!!" Lý Tả Xa nhảy khỏi chiến xa, bước nhanh đến bên cạnh Lưu Trường, Lưu Trường thì xoay người lại, nói: "Thái úy? Ngươi tới rồi!"
"Đáng tiếc ngươi đến trễ một chút... Thát Cố đã bị Quả nhân chém giết!"
Vẻ mặt y cực kỳ đắc ý.
Trong mắt Lý Tả Xa hiện lên một tia kinh ngạc, "Đại vương? Thát Cố kia cho dù chia binh ra, thế nhưng cũng có ít nhất bảy tám vạn tinh binh, ngài làm cách nào đánh bại hắn vậy?"
Lưu Trường cười lớn: "Ha ha ha, đừng nói bảy vạn người, cho dù mấy chục vạn người ở trước mặt trẫm, có gì khác heo chó cơ chứ? Chẳng qua chỉ là đám người không đáng giá nhắc tới..."
Y đang khoác lác, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng nói: "Thái úy, cho ngài xem vài thứ này!"
Lưu Trường vọt người đi lên phía trước, lệnh cho một chiếc xe tiến đến, sau đó lập tức trưng bày ra đồ đạc trên xe cho Lý Tả Xa xem, Lý Tả Xa quay đầu nhìn lại, trên xe này tràn đầy thủ cấp, ước chừng có mười mấy cái đầu. Ông ta giật mình hỏi: "Đây đều là do đại vương tự mình chém giết?"
Lưu Trường nói: "Ừ… Là quả nhân tự mình chém giết, đến, giới thiệu cho ngươi một chút."
"Đây là Ô Lệ vương, đây là Bộc Bộc vương, đây là Hồ Nô vương, Tù Đồ vương, vương tử Hưu Chư, vương tử Hồn Tà, còn có cái này, đây là Đan Hoàn vương.... Ngươi xem, cái đầu này là của Hữu Hiền vương..."
Lý Tả Xa trợn mắt há hốc mồm, mười mấy cái đầu này vậy mà đều là vua của các bộ tộc Hung Nô, thậm chí ngay cả đầu Hữu Hiền vương cũng có.
Lưu Trường nói: "Trẫm chuẩn bị mang những thủ cấp này trở về, làm thọ lễ cho a mẫu!"
"Đến lúc đó, công khanh cả triều đều sẽ biết chiến tích của Quả nhân!"
"Người trong thiên hạ ai ai cũng sẽ biết, ha ha ha !"
Lý Tả Xa thoáng chần chừ, "Đại vương, thọ lễ như thế này thật sự có chút dọa người a."
"A, a mẫu trẫm là nhân vật gì, bọn chúng còn sống ngài ấy còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ đầu lâu của bọn chúng sao?" Lưu Trường bảo người thu lại, lúc này mới lôi kéo Lý Tả Xa ngồi xuống.
"Sư phụ trẫm ở đâu?"
Lý Tả Xa nói: "Hàn Thái úy đi tây, đang tác chiến với đám người Chiết Lan vương, Lư Hầu vương, Ô Tôn vương."
"Thế mà cũng không nói với Quả nhân một tiếng?"
"Vâng... Đại vương, ngài ấy mới là chủ tướng."
"Lý thái úy, trẫm từ nhỏ đã có một chí hướng... Bây giờ là thời điểm tốt nhất để thực hiện tham vọng của mình!"
"Đại vương muốn làm gì?"
"Trẫm muốn đi Long Thành! Trẫm nghe nói Mạo Đốn ở ngay đó!"
Lý Tả Xa khẽ gật đầu, "Như vậy cũng tốt... Trận chiến này, Hung Nô sụp đổ, Hà Tây lại thuộc về Đại Hán ta, đám vương chư hầu chết thảm trong tay đại vương, Hung Nô không còn năng lực đối kháng với Đại Hán nữa... Nhân mã của Kê Chúc và Hộ Đồ gộp cùng một chỗ, cũng chẳng qua chỉ tới tiêu chuẩn như Nguyệt Thị lúc trước mà thôi... Hiện giờ vùng đất Hà Tây đã mất, Hung Nô chỉ sợ không dám tiếp tục ở lại nơi này."
"Ồ? Vậy bọn chúng sẽ đi đâu?"
Lý Tả Xa đáp: "Thần cho rằng... có thể sẽ đi cực bắc, hoặc là đi cực tây."
Lưu Trường cười lớn: "Ha ha ha, bất kể hắn trốn đi đâu, hắn đều sẽ không tránh được trẫm, quả nhân sớm muộn gì cũng sẽ giết tới!"
Y nói xong, liền lưu lại binh mã cho Lý Tả Xa, chọn hơn ba ngàn kỵ sĩ xông giết về phía Long Thành.
Lần này xuất phát, Lưu Trường lại không gặp phải địch nhân gì nữa, thậm chí ngay cả bộ lạc Hung Nô cũng không gặp được, Lý Tả Xa phân tích rất đúng, với tính cách của Kê Chúc, sau khi phát hiện mình không phải địch thủ của người Đường, sẽ nhanh chóng rút lui khỏi nơi này, dẫn bộ tộc đi đến một chỗ nào đó không biết, dù sao Lưu Trường cũng không tìm được hắn, Hộ Đồ giờ phút này cũng đã bặt vô âm tín.
Một đường này gần như không nhìn thấy người, chỉ có một ít súc vật chạy ra, nhàn nhã ăn cỏ, có lẽ do đã quen với kỵ binh, những súc vật này khi gặp phải bọn họ cũng không hề tránh né, Lưu Trường đương nhiên cũng không khách khí, lệnh cho thuộc hạ dưới trướng bắt giết làm thịt, một đường không ngừng ăn uống no say, Lưu Trường nhanh chóng đi tới cái gọi là Long Thành.
Nơi này là chỗ người Hung Nô tế thiên, đồng thời cũng là bảo địa mà Mạo Đốn dựng nên.
Nhưng bảo địa này hiện tại thoạt nhìn lại tàn phá không chịu nổi.
Nơi này cũng không có địch nhân, chỉ giống như một tòa thành chết.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com