Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 466 - Chương 466: Một Biến Thành Mười, Mười Biến Thành Trăm

Chương 466: Một biến thành mười, mười biến thành trăm

Mọi người tìm kiếm hồi lâu, rốt cục Sài Kỳ có phát hiện, lôi kéo Lưu Trường đi tới một nơi ở phía tây, ở chỗ này có thể nhìn thấy một ngôi mộ đơn sơ, xung quanh đất chất thành đống, còn đặt các loại đồ tế tự, người Hung Nô cũng rất coi trọng lễ, cho nên nếu xem ngôi mộ này là nơi an táng của Mạo Đốn, vậy thật sự có chút quá đơn sơ.

Sài Kỳ cười to, "Đại vương, nơi này chắc chắn chính là mộ của Mạo Đốn!"

Hắn gọi sĩ tốt tới, "Đào nơi này ra, chém đầu hắn!"

"Đại vương nhà ta muốn dâng thủ cấp của hắn cho Thái hậu!"

Loan Bố vội vàng tiến lên, nghiêm túc nói: "Đại vương... Mạo Đốn đã chết, kế tiếp chúng ta còn phải thu phục các bộ tộc trên thảo nguyên, kể cả Hung Nô cũng ở bên trong... Cho nên việc đào thi thể Mạo Đốn, chém đầu lão cũng không có chỗ tốt gì, ngược lại bất lợi đối với việc thu phục các bộ tộc, mặc dù Mạo Đốn đã chết, nhưng vẫn có uy vọng rất lớn trong lòng mọi người, không nên làm như thế."

Sài Kỳ cực kỳ không vui, kêu lên: "Ai không quy thuận thì giết là được, Đại vương vô địch thiên hạ, kẻ nào dám không theo?"

Loan Bố cau mày nhìn Lưu Trường, rất nhanh liền thay đổi sách lược, khinh thường nói: "Ngươi biết cái gì? Đại vương nhà ta anh hùng như vậy, làm sao có thể khi dễ một người chết được? Chém đầu Kê Chúc, thu phục toàn bộ Hung Nô, dâng tất cả chuyện này lên Thái hậu, đó mới là bản lĩnh, mới là đại trượng phu!"

Quả nhiên khi nghe Loan Bố nói những lời này, Lưu Trường liền nhếch miệng nở nụ cười.

"Được rồi, sẽ không đào mả của hắn... Đáng tiếc gia hỏa này chết quá sớm, không cho trẫm cơ hội!"

Mọi người đứng bên cạnh Lưu Trường nghe y cảm khái.

"Cái thằng này rất lợi hại... Chỉ tiếc mấy đứa con trai của lão thật sự quá ngu xuẩn... Đi thôi, chúng ta xem thử tòa Long Thành này ra sao!"

Khi Lưu Trường đứng ở chỗ cao nhất Long Thành, cởi bỏ xiêm y, Loan Bố bỗng nhiên có chút sợ hãi. nói:

"Đại vương đang muốn làm cái gì vậy?"

Lưu Trường nói: "Loan Bố à, ngươi không biết... Việc Quả nhân muốn làm nhất trong đời này, chính là có thể đứng ở chỗ cao nhất Long Thành, tè dầm một cái!"

"Hay là khanh cũng đến?"

"Hảo nho như thần! Sao có thể làm được chuyện này?!" Loan Bố phẫn nộ phản bác.

Rất nhanh, hai người quân thần đều mặc xong xiêm y, Lưu Trường cười ha hả hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Loan Bố đáp: "Cũng không tệ."

Lưu Trường cười cười: "Không sai chứ? Quả nhân cũng cảm thấy rất sảng khoái a... Long Thành là của chúng ta, mặc dù vẫn còn Hộ Đồ và Kê Chúc, thế nhưng bọn chúng đã không nhấc nổi sóng gió gì... Mất đi Hà Tây, cũng chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi!"

"Đại vương, hiện tại vẫn không thể đắc ý như thế. Nếu Kê Chúc có thể thống nhất các bộ, còn có thể triệu tập được gần hai mươi vạn kỵ binh... Huống chi, gã Kê Chúc kia cũng không phải loại thiện lương gì, chí hướng của hắn vượt xa cha hắn, cho nên chỉ có giết chết mới là thắng lợi chân chính đấy." Loan Bố cũng lo lắng đại vương nhà mình sẽ tự đắc, bởi vậy mở miệng nhắc nhở.

Nhưng hiển nhiên, đại vương nhà hắn đã sớm tự đắc, không cho là đúng nói: "Chỉ là Kê Chúc mà thôi, chờ trẫm tìm được vị trí của hắn, nhất định sẽ không bỏ qua cho cái thằng này!"

Loan Bố chợt hỏi: "Đại vương, có nên tiến hành tế tự ở chỗ này hay không?"

"Tế tự cái gì?"

"Tế tự trời cao!"

Lưu Trường tức giận nói: "Thối lắm, muốn tế tự thì tế những tướng sĩ đi theo trẫm tác chiến mà hy sinh, thắng lợi của trẫm, có liên quan gì đến ông trời vậy?!"

Loan Bố kinh hãi, vội vàng nói: "Đại vương... Không nên nói như vậy."

"Ài, nho sinh các ngươi a..." Lưu Trường xoay người rời đi.

Quân Hán còn ở các nơi đang còn vây quét các quân đội còn lại của Hung Nô, chỉ có điều khi Hung Nô bắt đầu toàn lực chạy trốn, quân Hán cũng không thể làm gì được... Trong lịch sử, chiến tranh Hán Hung kéo dài lâu như vậy, cũng bởi vì khó có thể đuổi theo Hung Nô, đánh bại bọn họ dễ dàng, nhưng muốn tiêu diệt một cách triệt để, vậy thì không dễ dàng chút nào.

Mà Lưu Trường lại thật sự dồn đất làm đàn ở phụ cận Long Thành, tiến hành tế tự.

Thế nhưng y cũng không cáo tế thượng thiên, ngược lại chỉ tế tự các tướng sĩ mấy năm nay hy sinh khi chiến đấu với Hung Nô, không chỉ là những người đi theo mình tác chiến, y còn tế tự cả những tướng lĩnh sĩ tốt nước Triệu, nước Tần trước kia nữa.

"Hôm nay trẫm đánh tan Hung Nô, cướp lấy Long Thành, tru di mười bốn vương, sáu quốc tướng của Hung Nô, Hung Nô cũng đã không còn là mối họa!"

"Chư quân, bất kể các vị là người Triệu, người Tần lúc trước, hay là các tướng sĩ chết trong tay Hung Nô trước trẫm, hoặc các tướng sĩ đi theo trẫm tác chiến mà hy sinh... Thù của các vị, Lưu Trường ta đã báo cho mọi người rồi!"

"Chư quân có thể yên nghỉ!"

"Mời uống rượu!"

Sau khi Lưu Trường bắt đầu bài lễ tế tự dở dở ương ương kia, Loan Bố cũng không cắt đứt lời y, chỉ đứng ở phía sau, theo y tất cung tất kính hành đại lễ.

"Loan Bố! Tiếp theo do ngươi chủ trì!"

Đây là lần đầu tiên Loan Bố đến chủ trì đại điển tế tự như vậy, tuy rằng không kỹ càng tỉ mỉ như Thúc Tôn Thông, nhưng cũng không có sai lầm, khi Loan Bố tuyên bố tế tự chấm dứt, những tướng sĩ đi theo Lưu Trường đến đây mừng đến phát khóc, mọi người cười to, Lưu Trường lại kéo Loan Bố đi qua, "Loan Bố à, bọn họ đều cực kỳ tin tưởng lời ngươi nói, nhìn thấy quan sử, ngươi biết nên nói như thế nào chứ?"

"Xin đại vương yên tâm đi, thần biết, một biến thành mười, mười biến thành trăm!"

"Ha ha ha, tốt, tốt!" Lưu Trường cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ bả vai Loan Bố.

Loan Bố nhìn các tướng sĩ trước mặt, lắc đầu, "Sau trận chiến này không biết phải phong bao nhiêu hầu, Trương tướng có lẽ sẽ mệt muốn chết."

Lưu Trường rất nhanh mang theo các tướng sĩ trở về, chiến sự còn chưa kết thúc, y phải giúp chủ tướng tiêu diệt địch nhân bên kia.

Nhưng y đi không bao lâu, đã gặp Hàn Tín đến trợ giúp mình.

"Sư phụ!"

Lưu Trường kích động đi tới bên cạnh Hàn Tín, vẻ mặt tràn đầy tươi cười.

"Sư phụ, ngài cũng không biết đâu, trận chiến này, trẫm gặt hái được chiến công hiển hách, đúng rồi, trẫm phải cho ngài xem một thứ! Người đâu, mang xe ngựa tới đây!"

Vừa nhìn thấy Hàn Tín, Lưu Trường đã sốt sắng muốn biểu hiện chiến tích của mình, Hàn Tín thì thờ ơ, chỉ phất phất tay.

Rất nhanh, đã có giáp sĩ đẩy hơn mười người đi tới nơi này.

Lưu Trường vẻ mặt mờ mịt nhìn bọn họ, "Sư phụ, đây là?"

Hàn Tín nói: "Tên kia là Chiết Lan vương, vị này là Lư Hầu vương, còn có gia hỏa kia là Ô Tôn vương... Các chư vương còn lại thì ta cũng không nhớ rõ..."

"Ô Tôn vương? Ô Tôn vương được xưng là có mười vạn tinh kỵ kia???"

"Đúng vậy."

"Sao sư phụ có thể làm được?!"

Hàn Tín nói: "Thuận tay làm... Nhân tiện, ngươi muốn cho ta xem gì?"

Lưu Trường xua tay nói: "Ồ... Không có gì."

"Sư phụ... Trẫm có thể cầu xin ngài một việc được không?"

"Chuyện gì?"

Lưu Trường đáp: "Bên phía trẫm chỉ kém mấy người bọn chúng... Ngài có thể nhường bọn chúng cho trẫm không?"

Hàn Tín: "!!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment