Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467: Trở Về

Chương 467: Trở về

Đại Hán chinh chiến với Hung Nô hơn mười năm.

Khi Lưu Trường mang theo cờ của Đại Thiền Vu Mạo Đốn ngạo nghễ đi trước đội ngũ, quan lại các nơi đua nhau đến bái kiến, không chỉ quan lại, dân chúng cũng vây quanh bên đường, kích động nhìn những tướng sĩ khải hoàn trở về này, Lưu Trường ngẩng đầu lên cao, đám vương công quý tộc Hung Nô bị trói chặt lại, dưới sự áp giải của các giáp sĩ đi theo trong quân.

Chỉ riêng cờ xí thu được đã chứa đầy mấy chiếc xe ngựa, đại quân trùng trùng điệp điệp mà đi, Lưu Trường đã sắp đến được quận Thượng Đảng, thế nhưng hậu quân vẫn còn ở quận Thái Nguyên. Sở dĩ xuất hiện đội ngũ khoa trương như vậy, chính là bởi vì tù binh cùng đồ quân nhu thật sự là quá nhiều, mà cảnh tượng như vậy đương nhiên cũng khiến cho thiên hạ khiếp sợ.

Lưu Trường không chút hoang mang đi về phía Trường An, nếu như có thể, y thật sự rất muốn đi nước Triệu khoe khoang một phen.

Chẳng qua y có chút nhớ mẫu thân mình, nhớ người nhà của mình, cho nên chờ sau này sẽ khoe khoang với nước Triệu.

Loan Bố đi theo bên cạnh Lưu Trường, Hàn Tín thì ở vị trí trung quân, Lý Tả Xa ở hậu quân.

"Loan Bố!"

"Đại vương?"

Lưu Trường hỏi: "Phần quân công này của Quả nhân so với Nghiêu Thuấn, Chu Võ thì như thế nào?!"

Nghe được lời nói điển hình của vị hôn quân này, Loan Bố nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, sau khi chần chừ một lát, hắn mới nói: "Đại vương đánh tan Hung Nô, thật là đại công trước nay chưa từng có. Thế nhưng so với công đức tiên hiền, lại không cách nào có thể so sánh!"

Lưu Trường tức giận nói: "Sao mà không thể so sánh? Lúc trước nước Tề kia, chẳng qua chỉ là đánh lui man di, đã chiếm được mỹ danh hiền vương, hôm nay quả nhân tự mình đánh tan Hung Nô, chẳng lẽ còn không tính là hiền vương sao?"

"Đại vương có công huân như vậy, đương nhiên có thể xưng là hiền vương... Thế nhưng nếu đại vương có thể kính tiên hiền vài phần, vậy thì càng là hiền vương rồi."

"Vậy khanh cảm thấy chuyện xây Hoàng lăng ở núi Kỳ Liên..."

"Đại vương!" Loan Bố trong nháy mắt cắt đứt lời Lưu Trường, nói: "Lần tác chiến này, quần hiền của ngài lập được đại công, Lý Thái úy nói cho thần biết, Chu Á Phu có thể dựa vào trận chiến này phong hầu, mà những người còn lại cũng có thể đảm nhiệm chức giáo úy phó tướng, Đại vương quả nhiên có mắt nhìn người, bằng hữu của Đại vương đều không phải là người thường!"

Lưu Trường nghe được lời nói này, kinh ngạc nhìn hắn, "Không phải Chu Á Phu tới Ba Thục bình phản sao?"

"Đại vương cố ý muốn thảo phạt Hung Nô, Hoài Âm hầu liền lệnh cho bọn họ nửa đường trở về, đi tới nước Đường, theo Lý Thái úy tác chiến."

Lưu Trường cau mày, mắng: "Vì sao không theo trẫm tác chiến? Thậm chí còn không nói cho trẫm biết? Không phải là con người!"

Loan Bố khẽ cười, "Thần nghe nói, đây là thỉnh cầu của bọn họ, những người này biết Đại vương yêu thương bọn họ, sợ Đại vương sẽ ngăn cản, không cho bọn họ tử chiến, bởi vậy mới không nói cho ngài biết."

Lưu Trường nghe thấy lại cười ha ha.

"Chỉ với những thằng nhãi ranh kia, Quả nhân sao có thể yêu thương được? Nếu như đi theo trẫm, trẫm nhất định để cho bọn họ xung phong ở phía trước!"

Lưu Trường nói xong, bỗng nhiên hỏi: "Bọn họ không bị thương phải không?"

Nhìn vị Đại vương miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo trước mặt, Loan Bố híp mắt, nói: "Tất cả mọi người còn lại đều không có gì đáng ngại, chẳng qua nghe nói vị Hạ Hầu Táo kia..."

Lưu Trường cướp lời hỏi: "Hắn làm sao vậy?!"

Loan Bố đáp: "Lật xe, suýt nữa bị đè gãy chân, cũng không có gì đáng ngại."

"Ha ha ha ! Cái thằng nhãi ranh này thật sự làm mất mặt cha hắn, cũng không biết Hạ Hầu Anh đã tạo nghiệt gì..."

Lưu Trường lập tức lại nói về chuyện quá khứ, càng nói càng kích động.

"Lúc trước nha... Phàn Kháng tìm bọn hắn tới đánh trẫm, khi đó trẫm chẳng qua chỉ mới sáu bảy tuổi, nhưng bọn hắn lại không phải là đối thủ của ta... A phụ biết được việc này, cực kỳ vui vẻ, còn nói đây mới là bản sắc của đại trượng phu...", trong mắt Lưu Trường lóe ra hào quang, hoa tay múa chân miêu tả chuyện quá khứ.

Loan Bố cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, tuy rằng hắn biết rõ những chuyện này, nhưng cũng không cắt đứt Đại vương nhà mình.

Hắn biết Đại vương nhà mình thực ra rất hoài niệm đoạn thời gian đó, chỉ cần nói đến đoạn năm tháng kia, Đại vương sẽ vô cùng vui vẻ, cả người đều trở nên phấn khởi, cười đến miệng cũng không khép lại được, giống như một đứa bé, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng lúc ở Long Thành không tướng kia.

Lưu Trường nói tiếp: "Chúng ta liền đi nhà Quán hầu trộm Như Ý... Thế nhưng Quán hầu rất xảo trá a, buổi tối không ngủ, vậy mà ngồi xổm canh giữ chúng ta, chỉ vì một con Như Ý, ngươi nói quá phận hay không quá phận?"

"Đại vương... Buổi tối đến nhà người khác trộm chó mới quá đáng chứ..."

Lưu Trường nói: "Chuyện của hiền vương có thể gọi là trộm sao? Đó là mượn!"

Khi đoàn người chậm rãi đi tới Trường An, từ xa xa đã có thể nhìn thấy nghi trượng nghênh đón bọn họ, các nhạc sĩ nhìn thấy nhân mã, bắt đầu thổi tấu, hai cửa thành đều bị phong tỏa, không cho người khác ra vào, thậm chí có thể nhìn thấy cái lọng vàng của Thiên tử, người đến nghênh đón bọn họ rất nhiều, gần như chặn cả cửa thành Trường An.

Lưu Trường nghe được khúc nhạc tấu kia, có chút không vui nói: "Sao không phải nhạc nước Đường ta chứ?"

Loan Bố nói: "Đại vương... Trước kia chỉ có Cao Hoàng đế xuất chinh trở về mới có loại đãi ngộ như vậy..."

"A, quả nhân nhất định phải quảng bá nhạc nước Đường ở khắp nơi trong thiên hạ!"

"Ngươi không biết, lúc trước quả nhân đi tuần tra các nơi, từng cho người tìm ca cơ, để cho nàng diễn tấu nhạc Đường vương cho trẫm nghe, ngay cả ca cơ cũng hiểu được, sao những người này lại không biết?"

Không ngờ ngài để cho người ta tìm ca cơ đến chính là muốn đối phương đàn tấu cho ngài nghe một đêm nhạc khúc Đường vương rách kia đúng không?

Loan Bố cũng không biết nên đánh giá hành vi này của Đại vương như thế nào, hôn quân cũng đã hôn quân rồi, làm cho người ta khó nắm bắt a.

Lưu Trường cười từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước nhanh về phía huynh trưởng.

Lưu Doanh giờ phút này đứng dưới cái chiếc lọng vàng của Thiên tử, niềm vui trên mặt gần như là không giấu được, nói: "Trường đệ!!"

Khi Lưu Doanh hét lớn tiến lên, các đại thần xung quanh lại chỉ im lặng không dám nói gì.

Nếu là bình thường, bọn họ chắc chắn phải nhảy ra nói cho bệ hạ, để cho hai người chú ý lễ nghi, không thể thất thố, nhưng hôm nay lại khác, trước mặt hung thần kia vẫn là quên đi, không nên so đo với tên kia. Lưu Trường nắm lấy cánh tay Lưu Doanh, nhếch miệng cười ngây ngô, "Nhị ca, sao vậy? Đệ đã sớm nói cho huynh biết, một ngày nào đó, đệ sẽ mang cờ đầu sói của Thiền Vu Mạo Đốn đến cho huynh!"

Lưu Trường chỉ chỉ đại kỳ phía sau mình, đại kỳ kia giống như cờ nha môn của Thiên tử Đại Hán, tượng trưng cho Đại Thiền Vu.

Lưu Doanh cực kỳ vui vẻ, thế nhưng hắn cũng không vội vàng hỏi tình hình chiến đấu, hắn sờ sờ toàn thân Lưu Trường một lần, hỏi: "Không bị thương chứ?"

Lúc trước bộ dáng toàn thân Lưu Trường đều là thương tích, bất kể như thế nào, Lưu Doanh đều không quên được, trước khi Lưu Trường xuất chinh, hắn cũng rất lo lắng, đã mấy lần mở miệng khuyên bảo, nhưng không thể khiến y thay đổi suy nghĩ, Lưu Trường đã hoàn toàn hiểu rõ giáo huấn lần trước, khoác áo giáp dày hơn, mặc dù có bị thương nhưng không nặng như lúc trước, bởi vậy cũng mặc kệ cho Lưu Doanh kiểm tra.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment