Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 468 - Chương 468: An Đại Thiện Nhân Thích Làm Việc Thiện

Chương 468: An đại thiện nhân thích làm việc thiện

"Người nào có thể đả thương đệ chứ?"

Nghe Lưu Trường nói, Lưu Doanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Được, thế này quá tốt rồi!"

"Trường đệ à, công huân của đệ lớn như vậy, phải đến tổ miếu tế cáo a phụ mới được!"

Lưu Doanh nhìn xung quanh, lập tức có một đám tiểu tử vây quanh, cúi người hành lễ với Lưu Trường.

"Bái kiến Trọng phụ!"

"Bái kiến a phụ!"

"Bái kiến Trọng phụ!"

Lưu Trưởng nhếch miệng cười, xoa xoa đầu bọn họ, không nói thêm gì, chỉ để cho bọn họ đi theo phía sau mình, liền cùng Lưu Doanh đi vào trong thành.

"Đại vương!!"

Thiên tử tự mình đi ra nghênh đón, các đại thần còn lại đương nhiên không dám không tới, ngay cả Trần Bình, Chu Xương đều đứng ở chỗ này, Lưu Trường bái kiến bọn họ, sau đó cùng Lưu Doanh lên xe, cười to đi về phía trong thành, mọi người đi theo phía sau xe của Thiên tử, "Nhị ca à... Huynh lúc trước còn đồng ý với ta việc chỉnh đốn triều đình, hôm nay lại tự mình đến nghênh đón, chẳng phải là hỏng việc sao?"

Lưu Trường lắc đầu, vị nhị ca này vẫn không thể nhịn được a.

Lưu Doanh muốn nói lại thôi, trầm tư một lát mới nói: "Trường đệ à, không cần diễn nữa... Không lâu sau khi đệ rời đi, có mấy vị đại thần chết vì bệnh..."

"Nhanh như vậy?"

"Đúng vậy."

"Trong thành còn xảy ra chuyện gì? Nói cho đệ biết đi."

Lưu Doanh nói: "Lưu Hầu thu An làm đệ tử..."

"Hả?? Còn gì nữa không?"

"Ừm... Công Tôn Thần muốn giết Trương tướng, bị Đình Úy bắt lại."

"Tại sao hắn lại muốn giết... À ! Lưu Trường lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Trong tất cả những chuyện này, điều khiến Lưu Trường để ý nhất chính là chuyện của Lưu hầu, mấy năm nay y vẫn không buông tha thói quen viết thư cho Lưu hầu, hoàn toàn biến thư trở thành nhật ký để viết, mặc dù chưa từng nhận được thư hồi âm của ông ấy, nhưng thật không ngờ, lúc mình rời khỏi Trường An, vị này vậy mà đã trở lại.

Xem ra lúc trước vị này cố ý trốn tránh mình.

Lần này cuối cùng cũng bị ta bắt được nha?

Nhìn xem hiện tại ai có thể cứu ngươi nữa!

Ta đã mạnh mẽ! Đã có rất nhiều thay đổi rồi!

Lưu Trường còn canh cánh trong lòng đối với chuyện Lưu hầu gọi Phàn Hội lừa mình lúc trước, về phần thằng nhãi ranh An kia, lúc này mới bao nhiêu tuổi, nó có thể học cái gì ở Lưu hầu? Học tu tiên sao? Nó phải đi theo mình học kiếm pháp cùng cưỡi ngựa bắn cung mới đúng!

Lưu Trường híp mắt, xoay người lại, liếc mắt nhìn Lưu An một cái.

Lưu An đang ung dung nói chuyện với các huynh đệ bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của cha mình, nó lập tức ngậm miệng lại, trong nháy mắt trở nên rất nhu thuận.

"An đệ, đệ tiếp tục nói đi, đệ làm sao phá hỏng được chiến xa của Trọng phụ?"

"Đó không phải là do huynh trưởng tự làm hư sao?"

"Hả???."

"A mẫu !"

Khi Lưu Trường xông vào điện Tiêu Phòng, Thái hậu đã bảo các thị vệ chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Điện Tiêu Phòng hiện giờ thuộc về Hoàng hậu Tào, nhưng nói cái gì nàng cũng không dám tới nơi này ở, lần này Thái hậu giám quốc, cho nên đi tới nơi này, bày ra thủ đoạn lôi đình, khiến chuyện trong triều tiến hành rất thuận lợi, không hề xuất hiện một chút sai lầm, về phần người xuất hiện sai lầm đã uống rượu quy thiên rồi.

Khi Lưu Trường cười ngây ngô đi đến bên cạnh Lữ hậu, nắm lấy cánh tay bà, Đường vương đã không còn là Đường vương nữa, y như biến thành một con cún được nuôi trong gia đình giàu có.

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của đứa con nhà mình, Lữ hậu cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Thằng nhãi ranh này đã sắp đến tuổi tác làm quan rồi, nhưng vẫn là cái dạng này, thậm chí còn không ổn trọng bằng An.

Lưu Trường vội nói: "Mẫu thân! Con có thứ này cho ngài!"

Lữ hậu: "Ồ?"

"Người đâu! Trải ra cho Quả nhân!" Lưu Trường vung tay lên, liền có giáp sĩ lập tức đi vào, trải các loại cờ Hung Nô trên mặt đất điện Tiêu Phòng, thậm chí ngay cả vương kỳ Hung Nô cũng bị trải ở nơi này, Lưu Trường cười nói: "A mẫu, lúc trước con đã đáp ứng với ngài, muốn lấy vương kỳ của Hung Nô kia ra trải thảm cho ngài, trận chiến này, con giết mười mấy vị vua, thu được rất nhiều cờ!"

Lưu Trường nói xong, liền nhìn thẳng về phía Lữ hậu.

Lữ hậu không nhìn y cũng biết, cái thằng nhãi ranh này đang muốn tranh công với mình, muốn mình khen y vài câu.

"Ồ... Hoài Âm hầu thật sự là rất giỏi a!"

Lưu Trường sốt sắng nói: "Mẫu thân!!"

Y lập tức không làm gì nữa, sắc mặt đỏ lên vì tức giận, "Đây là do con tự mình đánh được! Con đã mang theo ba ngàn người! Hoàn toàn không có liên quan gì đến sư phụ!"

Lữ hậu lại hỏi: "Ba ngàn người của ngươi là ai cho?"

"Sư phụ con..."

Lữ hậu cười nói: "Như thế xem ra, vẫn là Hoài Âm hầu giỏi nhất."

Lưu Trường ngơ ngác nhìn Lữ hậu, bỗng nhiên kêu lên: "Quả nhân mặc kệ! Đây chính là công lao của Quả nhân!"

Lữ hậu lại không để ý tới y, "Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, buổi tối đại ca ngươi sẽ thiết yến đãi ngươi đấy."

Nói xong, bà xoay người rời khỏi điện Tiêu Phòng, nghe phía sau truyền đến tiếng kêu ấm ức của Lưu Trường, trên mặt bà rốt cục xuất hiện vẻ tươi cười.

"Cái thằng nhãi ranh này."

"Người đâu... Mang tất cả cờ đến cung Trường Lạc."

Lưu Trường không nhận được khen ngợi ở chỗ mẫu thân mình, y rất buồn bực ngồi ở trong điện Hậu Đức.

Cũng may Tào Xu cùng Phàn Khanh rất hiểu chuyện, đều biết Đại vương thích cái gì, liền ngồi ở bên cạnh y, ngươi một câu ta một câu bắt đầu tâng bốc, Lưu Trường đương nhiên cũng sẽ vui vẻ, trái ôm phải hít, thật là tự tại, "Vẫn là Xu cùng Khanh của trẫm là tốt nhất, a mẫu già nên hồ đồ rồi!"

Tào Xu bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, "Đại vương... không được nói như vậy."

Lưu Trường tức giận nói: "Nàng sợ cái gì, từ ba tuổi trẫm đã bắt đầu vụng trộm mắng a mẫu..."

Tào Xu lại nói: "Nếu như bị Thái hậu nghe được, chỉ sợ chúng ta sẽ không được ngài sủng ái nữa."

"Ài..." Lưu Trường thở dài một tiếng, mắng: "Vẫn là nước Đường của trẫm tự tại, ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu đầy, thích nói cái gì thì nói cái đó, thích làm cái gì thì cứ làm là được?!"

Nhìn Đại vương nhà mình không chút e ngại nói nước Đường thành ổ của cường đạo, Phàn Khanh nhịn không được nở nụ cười, "Ở nước Đường cũng đâu được tự nhiên, còn có Cái công cùng Vương tướng nhìn chằm chằm!"

Lưu Trường nhìn hai mỹ nhân trong ngực mình, "À? Hôm nay cho các nàng xem cái gì gọi là tự tại đấy!"

Y đang muốn xuống tay, Tào Xu lại liên tục ho khan.

Lưu Trường sửng sốt, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Lưu An đang mở to hai mắt, nhìn mình chằm chằm.

"Cái thằng nhãi ranh ngươi! Còn làm gì ở đây nữa?"

Lưu An uất ức nói: "Không phải a phụ nói có chuyện quan trọng muốn hỏi con sao?"

Lưu Trường nổi giận: "Cút đi đọc sách!"

"Vâng..." Lưu An đành phải rời khỏi điện Hậu Đức, cúi đầu đi tới Thiên Lộc các, Vương Sinh đang dạy học nhìn thấy nó đến, cũng không hề ngừng lại, Lưu An liền ngồi xuống nghe sư phụ giảng bài, Lưu Tường nhìn lão sư một chút, lập tức vươn tay chọc vào thắt lưng Lưu An, nói:

"Trọng phụ có mang lễ vật cho chúng ta không?"

Lưu An nói: "Có mang, có mang."

"Hả? Quà gì vậy?” Ánh mắt Lưu Tường sáng ngời, vội vàng hỏi.

Lưu An nghiêm túc nói: "Cha ta nói tặng cho ngươi thanh kiếm của ngài... Còn để ngươi tìm cơ hội tự rước lấy!"

"Thật sự?!" Lưu Tường đã thèm muốn thanh bảo kiếm kia từ lâu, nghe được những lời này của Lưu An, gã lập tức mừng rỡ, xoa xoa tay, vẻ mặt tràn đầy tươi cười.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment